Người ta nói chỉ cần dành cho Rome 2 ngày là đủ. Nhưng tôi không đồng tình, và tôi nghĩ mình đã đúng.

Dành cho Rome 4 ngày, tôi vẫn chưa tự tin nói rằng mình đã hiểu Rome kha khá. Toàn bộ những điều này là từ cảm nhận và cái nhìn khách quan của tôi. Một người khách đến với Rome/ Roma với tâm hồn rộng mở, chẳng hề mong đợi điều gì. Có thể đúng, có thể sai đối với bạn, dù gì đi nữa, cảm ơn nếu được lắng nghe.

Những điều tôi thích về Rome

1.Những con đường đá

Vào ngày mưa, những con đường đá ở Rome ánh lên một màu kim rất đặc biệt. Đường đá đi xe rất xóc, đi bộ cũng mỏi, nhưng chao ôi, hãy nhìn nó vào một đêm mưa.

Những con đường này không dành cho những du khách vội vàng, nóng tính, cáu bẳn. Cũng không dành cho những đôi giày cao gót hay váy áo xúng xính. Chúng chỉ hợp với những ai có thể xiêu lòng với một sự xinh đẹp, vẫn được giới thiệu là “vĩnh hằng” của thành phố này. Chỉ mất 1 giây để chợt nhận ra vẻ đẹp đó, nhưng khiến tôi ngẩn ngơ cả một đêm.

Hãy cầm tay nhau đi trên con đường đá đó, đến một quán ăn xinh đẹp thơm nức mùi pizza, được phục vụ bởi một anh chàng người Ý đẹp trai cười tươi rói. Chẳng mấy khi trong đời, thấy mình như nhân vật chính của một bộ phim lãng mạn.

2. Ẩm thực

Nhà hàng đẹp, đồ ăn ngon là một điều không thể chối cãi. Trước khi đến Ý, vẫn biết người Ý rất tự hào và nổi tiếng về đồ ăn của họ. Nhưng phải thực sự nhìn ngắm và quan sát, và ăn, mới có thể hiểu được tại sao họ lại tự hào như vậy. Một người không đắm chìm trong ẩm thực như tôi, thường bị mọi người gọi là “khó uống, dễ ăn” trong mọi chuyến đi, vẫn phải viết đôi dòng cho đồ ăn Ý.

Cảm giác như mỗi quán ăn ở Rome đều mang phong cách và rất nhiều tâm tư của người làm nên. Dù là quán ăn bình thường, ngồi trên vỉa hè nhưng đều đẹp lung linh một cách kinh ngạc. Pizza, pasta, … cứ chọn random một món và tận hưởng. Chưa kể đến độ dẻo miệng và đẹp trai của mấy anh đứng ngoài đường quảng cáo, chu chao không thể không vào ăn được. Haha. 

Cà phê, cà phê, cà phê. Điều tuyệt vời phải nhắc lại 3 lần. Tình cờ tìm được một quán cà phê local nhỏ, rất đáng yêu. 2 đứa uống hẳn 4 cốc cà phê, say quay đơ trong niềm hạnh phúc tràn ngập. Chao ôi, một hơi uống hết ly espresso ở Ý, như một giấc mơ có thật. 

3. Nền văn minh La Mã. 

Một đêm đầu tiên ở Rome, chúng tôi đi dạo phố với một tâm thế cởi mở, không hề biết điểm đến là đâu. Cũng trong đêm đầu tiên ấy, tôi được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khi chỉ cách vài bước chân là có một di tích lịch sử từ vài nghìn năm trước. Đứng ở đó sừng sững, yên ắng, bình thản. Không có khách du lịch và trời về đêm khiến không gian như dừng lại ở những thế kỷ trước, không hề dịch chuyển, không hề đổi thay. 

Bằng một sự dở hơi nào đó, lúc ngồi ở giữa quảng trường la mã ngày xưa, bài “Cà Mau xa lắm” (Ron x JulianK x Z.K) lại hợp tình hợp lý vô cùng. 

Colosseum về đêm.

Những nơi nên đến để có cảm giác quay ngược thời gian:

  • Đấu trường La Mã (Colosseum)
  • Bảo tàng Vatican
  • Đền Pantheon
  • Đài phun nước Trevi
  • Quảng trường Venezuela
  • Nhà thờ thánh Peter
4. Mấy điều nhỏ nhỏ bất ngờ
  • Chuyến bus đi ra bến xe bị nhầm (rất nguy hiểm nếu đi sát giờ) vì chặng dừng khác với google maps. Vẫn tự tin sống tốt bằng ggmaps mấy ngày nên không tải app giao thông của Rome. May mắn có một ông bác bày đường cho rất nhiệt tình. Thấy mang vali balo nên hỏi han chỉ cách đi ngược lại. Dù nói bằng tiếng Ý nhưng vẫn hiểu nhau rất tài tình. Gặp được người tốt thấy yêu đời dễ sợ.
  • Được chứng kiến một màn cầu hôn bất ngờ (của nhà người ta) ở đài phun nước Trevi. Tình yêu ngập tràn trong không gian, vắng khách du lịch, trời vừa đủ lạnh. Tất cả tạo nên một khoảnh khắc hoàn hảo vào lúc nửa đêm. 
  • Tiếng Ý nói nghe như hát, và tay thì như múa. Tôi rất mê tiếng Ý, ngày xưa từng tự học và ôm mộng đi Ý. Đến giờ vẫn vậy. Nhưng khi được sống và đắm chìm trong thứ ngôn ngữ lãng mạn này, một thứ cảm xúc mãnh liệt và mê say mới thật sự được xuất hiện. 
  • Cảnh sát cưỡi ngựa. Nghe danh đã lâu, giờ mới được diện kiến. Ban đầu cứ nghĩ là để làm du lịch hoặc chụp ảnh, ai ngờ là cảnh sát dùng ngựa thật. Ngựa rất lớn và được training, không bị che mắt, theo quan sát có thể thấy được chăm sóc rất tốt và đảm bảo phúc lợi. Một hình ảnh đáng yêu giữa lòng thành phố. 

Những điều tôi không thích

1. Người Ý nói to, khá thô lỗ, hay cãi nhau trên đường.

À, có lẽ là sai. Có lẽ họ không phải người Ý, họ chỉ sinh sống ở Ý và trở thành một phần của Rome. Ngay khi vừa bước xuống tàu để vào trung tâm, tôi đã chứng kiến hai vụ cãi nhau rất to giữa người dân và cảnh sát. Hai bên đều mệt mỏi, căng thẳng và họ thường hét to lên để thu hút sự chú ý. Có chút sợ hãi với một con người sống ở Barcelona rất yên bình, không khi nào thấy người ta cãi lộn. 

2. Đường phố rất bẩn, rác đầy đường. 

Ngoại trừ một vài khu vực du lịch và quảng trường chính là được dọn sạch sẽ, đường phố Rome đầy rác, chất đống. Nhiều mương nước đọng bẩn bốc mùi kinh hãi. Rất nhiều tuyến đường nhỏ xíu, không phân làn nên ô tô, xe máy, bus, và cả tram đi tùm lum, một cảnh tượng hỗn loạn. Đường phố quy hoạch ngổn ngang, lộn xộn. Những trục đường chính cũng không đủ lớn, ô tô quá nhiều, tắc đường triền miên. Tiếng còi xe, cãi lộn vào những giờ cao điểm inh ỏi, căng thẳng vô cùng.

Sự bẩn thỉu được đẩy lên tột độ khi chúng tôi bắt gặp một người đàn ông đứng tè ngay trên đường, thậm chí quay mặt ra ngoài. Cảnh tượng này khiến Rome bị trừ mất một nửa phần tốt đẹp và văn minh. 

3. Phương tiện giao thông công cộng lộn xộn. 

Mất khoảng nửa ngày để tôi nhận ra mình là người duy nhất trên mọi chuyến xe bus ở Rome di chuyển có vé. Lên bus xong lại chỗ soát vé để quẹt, và thấy mọi người nhìn mình như người ngoài hành tinh. Vừa buồn cười vừa khó hiểu. Hay là người dân ở đây có một tấm vé vạn năng đi mọi loại phương tiện mà không cần quẹt, chỉ cần để trong người? Ai đó hãy giải thích cho tôi. 

Là một thành phố sống bằng du lịch, nhưng vé tàu từ sân bay về trung tâm không in tiếng Anh, và không hề có thông tin cần thiết như tên chuyến, giờ xuất phát, điểm đi – đến. Kiểu…hoang mang tột độ. Vận dụng hết trí nhớ và sự tính toán của bao nhiêu năm đi học, vì không có mạng 3G, chúng tôi đã mất gần 2 tiếng để về đến khách sạn. Một trải nghiệm khá ngây ngất nhưng cũng hài hước và nhớ đời. 

4.Người Rome có vẻ như không thích ban công, và nhà cửa thiết kế rất tệ. 

Đây là quan điểm cá nhân. Nhưng với sở thích ngước nhìn những kiến trúc cũ và nhịp điệu sống của người dân thì tôi đã khá thất vọng. Ngay từ chuyến tàu sân bay- trung tâm, cho đến lúc đi dạo lòng vòng phố phường, hết khu vực này đến khu vực khác, tôi không hề có chút gì ấn tượng về sự lãng mạn hay “mang đậm Phục Hưng” trong nhà cửa, kiến trúc (như vẫn thường được quảng cáo). Ngoại trừ việc chăm sóc những công trình từ ngày xưa, những “căn nhà” từ hàng nghìn năm trước, có vẻ như người Ý không mấy trau chuốt cho không gian sống, ít nhất là từ quan sát bên ngoài.

Tông màu nâu, cam, vàng được sử dụng rất nhiều. Nếu nhìn từ trên xuống sẽ tạo ra một sự đồng nhất, khá thiện cảm. Nhưng vẫn không thể bù đắp cho sự đơn điệu, nhạt nhoà, thiếu sức sống của thiết kế lẫn bố cục.  

Rome nhìn từ đỉnh bảo tàng.
5. Vài điều nho nhỏ
  • Ít cây. Ngoài những khu vực công viên hoặc vườn, Rome rất ít cây cối trên đường và xung quanh các ngôi nhà. Cảm giác khô khốc bám chặt tới tôi từ đầu đến cuối chuyến đi. Một phần do cả thành phố như một di tích đá khổng lồ, nên bị thiếu hụt sự cân bằng với thiên nhiên. 
  • An ninh không tốt. Dù chỉ là cảm giác, nhưng tôi tin cảm giác này là chính xác. Cảnh sát ôm súng đứng rất đông ngoài đường, vài bước lại có một chốt tự phát. Cảm giác rất giống đi trên đường phố của thủ đô Manila của Philippines. Lối vào các bảo tàng kiểm tra rất chặt, thường có 1-2 lần soát cửa từ và soát thủ công. 

Đối với tôi, Rome không phải là một nơi đáng sống, nhưng đáng để ghé thăm, ít nhất một lần trong đời. Hãy dành ít nhất 3 ngày ở Rome để dạo trên những con đường lát đá, ngồi lắc hết hồn trên những chuyến xe bus cũ tả tơi, ăn pizza nứt cả bụng, ngắm hoàng hôn từ đỉnh đồi và tìm kiếm cái đẹp trong những viên đá khô khốc, để tự viết nên câu chuyện của mình.

Những câu chuyện đặc biệt nhất ở Rome, tôi xin giữ lại cho riêng mình, và tôi gửi nhờ cho chị hải âu ở Colosseum cất giấu. Với tất cả sự ích kỷ, tôi vẫn tin rằng “if it keeps you happy, keep it quiet”. Và nếu có một lời khuyên then chốt, có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, Rome không phải là nơi nên ghé thăm 1 mình. 

Bức ảnh cuối cùng trong cuộn film, trên chuyến bus 12h rời Rome.

P/s: Lời cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến người bạn đồng hành trong chuyến đi Rome này của tôi. Ý nghĩa hơn tất cả những viên đá 3000 năm tuổi, hơn cả hoàng hôn cuối chân trời bên bờ sông, hơn những điều mới lạ mà tôi được tận hưởng và cả cốc cà phê/ những chiếc pizza tôi được ăn, là sự đồng hành của bạn.

Lê Na

Rosselló. 05/01/2022. BCN. 23:45.  8°C.