Ghi chép lộn xộn, có lẽ chỉ có thể được một chiếc lá hiểu, một phần nào đó. 

Tôi sẽ mãi mãi yêu ánh lấp lánh mà mặt trời tạo ra trên mặt nước. 

Một bãi biển, một con sông, một khe suối, một cái hồ. 

Dẫu cho là mặt nước màu gì, dẫu cho là ngồi cùng với ai. Tôi vẫn gom lại chút ít sự ích kỷ và cô độc để tận hưởng vẻ đẹp đó cho bản thân mình.

Kahlil Gibran viết “Tôi thà chết trong khao khát còn hơn sống trong mệt mỏi và tuyệt vọng”. Nhưng hầu hết mọi người có làm được điều đấy đâu nhỉ? Cuộc sống này đến cuối cùng cũng chỉ gói gọn lại vào khoảnh khắc thôi mà phải không? Tôi thắc mắc rằng trước khi chết tôi sẽ thấy điều gì? Thấy những điều mà tôi còn chưa bao giờ nhớ đến, hay những điều tôi vẫn thường trực nhớ trong lòng? 

Tôi không còn buồn khi nằm võng nữa. Tại sao phải gán những ký ức không vui cho những thứ hữu hình mà mình có thể tận hưởng vào giây phút này nhỉ? Không chối bỏ và không lãng quên, nhưng cũng không còn bâng quơ nữa. Chỉ là một mảnh ghép tạo nên con người tôi ngày hôm nay. 

Trong một cuộc đời, thông thường người ta sẽ có bao nhiêu quán cà phê quen? 

Cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu lần, tần suất như thế nào để người ta có thể gọi có là một chốn quen thuộc? Nhưng đôi lúc những gạch đầu dòng đó lại không phải là thứ quyết định. Có khi chỉ là một sự ấn tượng để lại trong nhau, và rồi trôi qua rất lâu, đến khi gặp lại cả người và nơi chốn đều cảm nhận được sự quen thuộc đó. Như vậy cũng là một cách thân quen rồi. 

Tôi có một quán cà phê quen ở trên gác nhỏ, nằm trong con ngõ nhỏ, toạ lạc ở thành phố nhỏ. Trên gác quen đấy, những con người nhỏ bé tìm kiếm một chỗ ẩn náu để nắm bắt lấy tâm tư của mình. 

Một chiều tháng 4, bên bờ sông Đà sau nhiều năm mới gặp lại. Tôi thấy lòng mình hạnh phúc và nhẹ tênh. Dưới con dốc nơi một chiếc nhà tạm được dựng ven đường, có một cành hoa ly màu cam cháy rung rinh trong gió. Nó đứng đó, nhỏ bé nhưng hiên ngang, rễ cắm sâu nhưng chênh vênh vào bờ đất khô khốc. Dẫu cho cả một quãng rực rỡ của nó không được ai ngắm nhìn thì cũng đâu có quan trọng, bởi sự nở rộ đó vốn dĩ đã là một điều vinh quang tự thân rồi. 

Suốt những năm làm thiết kế nội thất, đồng hành cũng những căn hộ, ngôi nhà, biệt thự từ ngày còn là một mảnh đất trống không, một cái khung trơ trọi đến khi nó trở thành một nơi chốn để “trở về và nương náu” của những gia đình. Tôi luôn tự hỏi có bao nhiêu phần trăm trong những dự án đấy người ta thật sự sẽ xây lên như vậy nếu không phải là để người khác nhìn vào? Những căn nhà đồ sộ, những bộ bàn ghế gỗ thịt trăm tuổi, những chiếc đèn chùm nặng nề… Nếu căn nhà đấy chỉ để họ sống và tận hưởng cuộc sống này thôi, mọi thứ sẽ khác như thế nào? Sao thật khó để sống như cành hoa ly kia nhỉ, rực rỡ trong quãng đời trên thế gian này chỉ vì mình mà thôi.  

Con đường quanh núi đủ nhỏ để không có nhiều người đi, đủ cao để không bị nóng, đủ cây hoa trẩu để người ta phải hứa hẹn quay lại vào mùa hoa nở, và đủ tình cảm để hiểu rằng có những thứ đáng để thử dù cho phải đánh đổi như thế nào đi nữa. Bạt ngàn những rừng cây trẩu xếp từng tầng đan vào nhau, đứng rung rinh trong nắng. Những sự đồng hành thầm lặng, có thể xoa dịu cả những sự vụn vỡ tan tành, kể cả khi những bông hoa cuối cùng đã tàn úa. 

Tiếng mưa rơi đọng lại trên những cành thông. Mùi thuốc lá quanh quẩn trong phòng. Không khí ở độ cao 1600m. Vài bản nhạc bâng quơ của Tùng Dương hoặc Nguyên Hà. Tiếng cười nắc nẻ về những điều nhỏ bé. Một ánh nhìn đi sâu vào cả tâm hồn. Ô cửa sổ nhìn ra chỉ toàn trời và núi. Lời hứa ngoắc đến tận 3 ngón tay mới đủ. Tôi sẽ nhớ (miss) mùi hương của bạn vào lúc đó, dù cho sau này mọi thứ về bạn tôi chẳng thế nhớ (remember) nổi điều gì. 

Một bài thơ của Ernestine Northover

A distant view

Can beckon you

To dream of unknown destinations

Where life has no more regulations

And freedom reigns.

There are no chains.

A distant view

Can summon you

With magnetic power. A forceful attraction

Revealing nothing, not even a fraction

of what is in store

What you’re looking for.

A distant view

Can often woo

Your heart, and let you fantasise

About a place you could colonise

Where your soul’s at ease

And, your life’s a ‘breeze’.

Tôi bỗng chợt nghĩ rằng, một chỗ ẩn náu không cần là nơi chốn nữa. Đó có thể là một con người, và có khi là một ký ức. Thay vì “đi đến đó” thì chỉ cần nhắm mắt và cảm tưởng như đang được trốn khỏi thế giới này. Một mùi thơm, một ánh mắt sẽ đưa tâm hồn ta đến nơi cần đến. Cho đến khi có một cơn mưa đầu mùa, gột rửa tất cả. “Ngày xưa tôi vẫn nghĩ: mưa buồn. Bây giờ tôi mới biết nắng còn buồn hơn mưa.”

Cảm ơn những ngày nắng và mưa, cảm ơn những người đã ra đi và ở lại, cảm ơn bản thân vì đã đủ can đảm phá vỡ quy tắc của chính mình.

Lê Na

Sài Gòn. 3/5/2023. 14:00.  38°C.