Giống như Beto cần những chú voi sát thủ, Lola cần một niềm tin về bệnh của cậu con trai,… Mỗi người trong chúng ta có lẽ nên có những niềm tin của riêng mình để bám víu lấy với cuộc đời. 

Viết bởi : Roberto Bubas (tiểu thuyết)

Đạo diễn : Gerardo Olivares

Quốc gia : Argentina

Ngôn ngữ : Tiếng Tây Ban Nha

Ra mắt : 13/11/2016  (Avaiable on Netflix)

Thể loại : Tâm lý

Thời lượng : 110p

Tóm tắt : Phim dựa trên một câu chuyện có thật về người đàn ông “Beto”, có mối liên hệ đặc biệt với cá voi sát thủ, sống ở vùng biển hẻo lánh Patagonia. Đó là tất cả những điều có ý nghĩa với cuộc đời ông đến khi hai mẹ con Lola và Tristan xuất hiện. Tris mắc một căn bệnh ở não và không bao giờ thể hiện cảm xúc về điều gì. Nhưng khi sống với Beto và được gần những chú cá voi sát thủ. Cậu bé bắt đầu biểu lộ cảm xúc và thay đổi. 

Mạch phim khá chậm, nhẹ nhàng, rất nhiều những phân cảnh không lời. Mình nghĩ bộ phim không phù hợp với những người thích sự hồi hộp, hấp dẫn, trông chờ plot twist hay điều bất ngờ xảy ra. Một số đoạn làm người xem hơi buồn ngủ, tuy nhiên những phần xúc động có thể bù đắp cho điều đó. 

Nhiều cảnh quay rất đẹp, sự tương tác giữa nhân vật chính và cá voi sát thủ chân thực và sống động. Vùng biển Patagonia được đưa vào phim như một nét đẹp hiếm hoi còn hoang sơ của thiên nhiên. Nhạc phim thì mình không ấn tượng lắm, tuy nhiên bài Pascal Gaigne khá da diết hợp với tâm trạng nhân vật.

Một thứ để tin vào 

Khi nhìn vào cuộc sống của Beto, hẳn sẽ người thấy yên bình, có người thấy…thần kinh. Khi thế giới ngày càng phát triển, lại có những người chọn đến những nơi xa xôi tận cùng để sống và làm việc. Không wifi, không sóng điện thoại, nhà vệ sinh xa típ tắp…Không khác gì cuộc sống của cả trăm năm trước đây. 

Nhưng Beto hài lòng với cuộc sống đó và đó là điều ý nghĩa với anh. Mỗi người đều có một câu chuyện đằng sau và dù câu chuyện đó là gì thì cũng nên được tôn trọng.

Mình rất thích một câu nói của Beto về cuộc sống của anh:

“Tôi luôn mơ ước được sống giữa thiên nhiên. Nhưng không phải cô đơn.” 

Sự cô đơn là một điều bất hạnh sau tai nạn của gia đình anh, và anh phải chấp nhận. Nhưng niềm tin về một cuộc sống giữa thiên nhiên thì anh vẫn tiếp tục. Vì như thế giúp anh có một điều để bám víu vào. 

Không nhất thiết phải là niềm tin tôn gíao thì mới nghiêm túc và đáng tự hào. Mình nghĩ mỗi người nên tìm kiếm cho bản thân một điều để tin vào. Đó có thể là một ước muốn, một đam mê, một niềm tin dù là vô lý. Điều đó sẽ chữa lành những vết thương và nâng đỡ tâm hồn tốt hơn bạn nghĩ. Giống như một ngọn hải đăng vậy.

Giá trị của sẻ chia 

Khi Beto đồng ý cho Tristan và mẹ cậu bé ở lại, có lẽ không ai nghĩ rằng tình trạng của Tris sẽ có thể thuyên giảm tích cực như vậy. This bắt đầu biểu lộ sự vui mừng và tự làm một số việc, thậm chí cậu còn tự đi ra biển để tìm những chú cá voi sát thủ. 

Từng chút, từng chút một, sự chia sẻ cũng có hiệu nghiệm. Cứ như vậy, cuộc sống của tất cả nhân vật cũng tốt lên.

Nhiều người đôi lúc vẫn quên mất sự chia sẻ, nhất là khi sự hiện diện đã trở nên quen thuộc. Điều đó giết chết mối quan hệ và cảm xúc. Mình khá buồn khi đi quán ăn và nhìn thấy những cặp đôi từ đầu đến cuối bữa chỉ lướt điện thoại và ăn. Giống như hai người lạ ngồi chung một bàn vì thiếu chỗ. Nếu đó là mối quan hệ của mình, hẳn mình sẽ thất vọng lắm và không thể chịu được. 

The lighthouse of the Orcas khá thích hợp cho một buổi tối nhẹ nhàng, hoặc cũng có thể xem vào dịp Giáng sinh nếu như bạn xem cùng với những người hợp “cạ” về phim tâm lý. 

Hy vọng bộ phim sẽ mang lại cảm xúc tích cực và sự yên bình cho bạn. Còn mình thì, xem xong phim chỉ muốn đi ra biển ngửi chút mùi mặn ghê. 

Lê Na

11/12/2019. 255 Nguyễn Khang, Hà Nội. 16:34 PM. 22°C.