Người ta viết về mưa sao băng Perseids như một cơn mưa sao đẹp nhất năm, điều đó làm tôi bồi hồi bởi lâu rồi không xa thành phố. Tôi chẳng nhớ nổi lần cuối mình ngắm một bầu trời rực rỡ sao là bao giờ. Tôi nằm trăn trở, ngồi trăn trở, ăn cơm cũng trăn trở, rằng mình có nên đi đâu đó để ngắm sao hay không. Tôi hỏi Khánh – bạn cùng phòng rằng cô ấy có muốn đi với tôi không. Khánh bảo có, nhưng đếch có tiền đi xa. Tôi cũng thế, đợt này kẹt. Tiền còn nhiều việc cần lo. Đành thôi, lỡ hẹn.

Cái ý tưởng rằng đã hai ngày là 11/8 và 12/8 có sao băng trôi qua ám ảnh tôi. Nhất là khi ngồi ở công ty, nhìn đồng nghiệp, tôi cứ nghĩ có phải họ là những vì sao băng không. Chớp nhoáng và sáng bừng trước mặt tôi, nhưng không thể nắm bắt được. Trưa ngày 13/8, tôi lướt qua một bài viết của Hội thiên văn nghiệp dư, dừng lại ở chữ “Đêm nay là cơ hội cuối cùng”. Phải thú nhận là cái chữ cuối cùng làm người ta thoi thóp ghê gớm. Những cái sự cuối cùng, như lần gặp nhau cuối cùng, cái ôm cuối cùng, nụ hôn cuối cùng, nụ cười cuối cùng, dù vui hay buồn, cũng làm người ta lưu luyến mãi. Nhiều lần tôi hỏi người thương rằng:”Theo anh biết đó là lần cuối thì buồn hơn hay không biết đó là lần cuối thì buồn hơn?” Mà có lẽ chẳng câu trả lời nào là đúng cả. Tùy chuyện. Tùy người. Còn về cái chuyện sao băng này, lần cuối của đợt mưa sao băng này mà tôi cứ cảm tưởng như lần cuối của cuộc đời tôi. Tôi nghĩ rằng nếu như hôm nay mình không ngắm được mưa sao băng. Thì cả đời này mình sẽ không ngắm được.

Thế là tôi lên đường, đêm ngày 13 tháng 8. Tôi gọi thêm được con Khánh, con Tâm, thằng Quang nữa là bốn đứa hai xe. Dù rủ vội vàng nhưng đứa nào cũng ủng hộ và hồ hởi lắm. Nhất là Khánh, nó bảo:”Tối nay mà không có sao, tao vặt đầu mày.” Tôi chọn biển Đồng Châu, Thái Bình để đến. Một phần là vì lâu rồi không đi biển, tôi thèm cái mùi mằn mặn ấy. Một phần là vì trong bạn bè facebook tôi có mấy anh nhiếp ảnh gia, từng đến Đồng Châu phơi sáng chụp sao, ảnh lung linh ngút ngàn trời sao, nên tôi tin các anh. Tôi nghĩ nếu như có mưa sao băng thật, từ biển Đồng Châu sẽ thấy được.

Những người bạn của tôi

Chúng tôi đi chặng Hà Nội – Đồng Châu khoảng 3 tiếng, 150 km. Lâu lắm rồi mới lái đêm, đôi đoạn đường vắng tanh, vít ga lên 90km/h. Nghe tiếng “húuuu” sau lưng của Khánh, tôi thấy mình như sống lại những ngày năm nhất, những ngày mỗi cuối tuần đều rong ruổi. Tiền được từng nào đi chơi hết, vi vu bất tận trên những con đường. Ngày ấy bầu trời sao là điều không xa xỉ với chúng tôi, chỉ cần rời thành phố là được ngắm nhìn. Tôi nhớ cảm giác nằm lên balo để người lái vẫn lái. Những con đèo, những khúc cua, những chuyến đi và bầu trời sao ấy. Như một phần tuổi trẻ quay về.

Trên đường đi, trăng tròn và sáng, không một ngôi sao. Khi đến thành phố Thái Bình, chỉ cách 30km nữa, trời vẫn như vậy. Vài ngôi sao le lói làm chúng tôi bất an. Bởi vì dù có sao băng nhưng nếu trăng quá sáng hoặc có mây mù, thì cũng rất khó để thấy. Nhưng cả lũ vẫn lạc quan, nghĩ những điều mà mình sẽ ước. Thú thật rằng ban đầu tôi đã ước mình sẽ có thật nhiều tiền. Có lẽ là mình thấy thiếu thứ gì thì sẽ ước cái đó đầu tiên. Nhưng rồi tôi đổi ý. Tôi ước hạnh phúc. Nó là một định nghĩa thật mông lung. Tiền có thể định lượng của mỗi người là khác nhau, nhưng đều có một mức “ổn” để được coi là giàu. Còn hạnh phúc thì sao? Điều hạnh phúc của người này chưa chắc người khác đã thấy hạnh phúc. Tự thấy mình là một người khá tham lam, khi tôi nghĩ rằng tôi phải có sức khỏe tốt, có tài chính ổn định, được ở bên những người tôi yêu thương, thì tôi mới hạnh phúc. Nên là tôi ước hạnh phúc.

Tôi biết rằng Đồng Châu là biển làm ngao, tức là người ta không tắm được, và nó có những cái chòi nhìn như những chú voi. Nhưng tôi không biết rằng đồng ngao lại lớn đến vậy, và ở phía trong bờ kè, chẳng hề ngửi thấy chút gì mùi mặn. Tầm 1 giờ sáng đến nơi, chúng tôi trải thảm ra nằm, nghe nhạc, nói những chuyện tầm phào, chờ đợi những ngôi sao vụt qua. Chúng tôi nói về những bầu trời sao đẹp nhất của tuổi thơ, của tuổi trẻ, nói về những cuộc tình, những trăn trở, những ước mơ. Có một điều làm tôi bất ngờ, là thằng Quang không ước gì cả. Trong khi bọn tôi có đến 100 điều ước để kể. Và có lẽ nếu cho 1000 điều thì vẫn nói được. Quang bảo: “Tao hài lòng rồi.” Sướng thế cơ chứ. Nhưng tôi vẫn nghi là Quang nó ước nhưng không thèm kể với chúng tôi. Thằng này nguy hiểm lắm.

Trăng lặn dần sau những bụi phi lao. Nhiều ngôi sao lấp lánh hiện ra. Với Khánh thì thế là đủ, dù vẫn muốn được ước nhiều tiền. Chúng tôi đợi đến khoảng 2 giờ rưỡi thì ngôi sao băng đầu tiên vụt qua, do Quang phát hiện. Rồi một ngôi nữa, rồi hai ngôi nữa. Có khi sao băng xoẹt qua liên tục, có khi một hồi lâu không thấy. Khi ai cũng đều nhìn được kha khá sao rồi, Tâm vẫn chưa thấy ngôi nào. Cô bạn của tôi méo mặt, nói phen này có lẽ nó bỏ qua tao, căng mắt ra vẫn không thấy. Vài phút sau, Tâm lại xe máy, tìm chai nước, thế là thấy một sao băng vụt qua. Hóa ra, lúc mình không tìm kiếm, nó mới xuất hiện. Sao băng mà cứ như là tình yêu, dở dở hâm hâm, không biết đường nào.Khoảng 2 tiếng đó, chúng tôi nằm ngắm sao, nghĩ về điều ước của mình (trừ Quang). Thỉnh thoảng hét to lên như là “Tiền tiền tiền” để lỡ nói thầm sao không nghe thấy.

Dẫu sao đi nữa, tôi vẫn tin rằng sao băng không khiến điều ước thành hiện thực, nhưng sao băng cho chúng ta niềm tin để làm điều đó. Chúng ta sẽ tự biến ước mơ của mình thành hiện thực.

Vậy là mong ước ngắm mưa sao băng của chúng tôi đã thành hiện thực, kế hoạch bất ngờ đã thành công rực rỡ. Chòm Perseids lộng lẫy của rạng sáng 14/8/2019 đó, sẽ được sống trong kí ức của tôi.

Khoảng 5 giờ sáng ngày 14, mặt trời bắt đầu lên, dự định ăn cháo ngao của chúng tôi nhanh chóng bị hủy bỏ. Vì ngao đợt này thất thu, chết hết. Và vì mặt trời vừa ló lên thôi đã báo hiệu rằng ngày hôm nay sẽ là một ngày nắng nóng thiêu đốt. Nên liệu chừng nhanh còn về. Những chiếc chòi ngao hiện lên sừng sững như những chú voi đi đón bình minh. Thế là chúng tôi lên đường về sau một đêm thức trắng, ăn vài chiếc bánh quy, uống vài lon bia và bò húc. Quãng đường về tôi, Khánh lạc Quang, Tâm vài lần. Nhưng một lúc sau lại cắt nhau ở một điểm. 9 giờ sáng, Hà Nội đón chúng tôi bằng cái nắng rát bỏng, sự tắc đường ngộp thở. Tôi tự nhủ rằng mình cần được giải quyết bốn nhu cầu : được mát, được ăn, được sạch, được ngủ. Gần như kiệt sức. Nhưng tinh thần thì phấn chấn vô cùng.

Hẹn một ngày khác, mưa sao băng. Perseids, hoặc một chòm khác.

17/09/2019. Pháo Đài Láng. 9:52PM. 29 ° C.