“Bãi biển ở Boracay xanh ngắt, cát mịn, dừa cao, mọi người cùng cười với nhau, cùng tắm biển, cùng ăn hải sản, cùng hát và nhảy múa, cùng đón nắng, cùng chạy mưa, cùng sống một “cuộc sống đảo hoang” đầy hạnh phúc.

Boracay ngày đó nắp biển được mở, liệu có ngày trở về để đóng không, và liệu sau tất cả, điều đó có quan trọng?”

TLN. 7/2019.Cháy nắng và cảm lạnh.

Đó là những dòng mình đã viết trong cuốn Nắp biển, sau khi đọc xong ở đảo Boracay, Philippines. Điều khiến mình bỗng dưng “chột dạ” là mình đã viết “liệu có ngày trở về” thay vì “trở lại”. Trong một khoảnh khắc nào đó, Boracay đã vô cùng thân thương với mình. Mà Phương và mình vẫn hay đùa nhau rằng đã trở thành dân bản địa ở đấy. Thật sự trong quá trình hiểu và khám phá Boracay của mình, cuốn Nắp biển đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng.

Về cuốn sách

Tác giả : Banana Yoshimoto

Quốc gia, ngôn ngữ gốc : Nhật Bản 

NXB: Nhã Nam 

Thể loại: Truyện tâm lý

Tóm tắt (có spoil) : Mùa hè ở một thị trấn nhỏ, hai cô gái Mari và Hajime đã gặp gỡ và chia sẻ với nhau rất nhiều điều. Mari trưởng thành, rời thành phố về quê mở tiệm đá bào mơ ước, thường hoài niệm về quá khứ hoàng kim của thị trấn, những ngày khách du lịch nấp tập, mọi người chưa rời đi, cảnh vật chưa hoang tàn.

Hajime, cô gái nhỏ vừa trải qua một sự mất mát sâu sắc, luôn mở lòng để chia sẻ và học hỏi. Những ngày hè nhẹ nhàng trôi qua, không hề có cao trào hoặc diễn biến bước ngoặt. Hết mùa hè, hai người trở về cuộc sống riêng, hẹn ngày gặp lại. Nhưng tâm trí thì đều biết rằng mình đã được an ủi và thấu hiểu hơn rất nhiều. Mỗi người đều đem lại một giá trị cho người kia.

Những điều mình cảm nhận

1. Ngoại hình quan trọng, nhưng không phải là yếu tố để mình đánh giá một người.

Một điều có vẻ hiển nhiên, ai cũng nói, nhưng không phải ai cũng làm được. Hajime với nửa bên phải khuôn mặt và cơ thể đen thẫm vì vết sẹo, khiến ấn tượng đầu tiên là khiến người khác “giật mình”. Mari cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng thay vì sợ sệt hoặc xa lánh, cô nhìn thấy phần thẳng thắn và mạnh mẽ của Hajime.

“…chỉ có những người vượt qua được sự ngần ngại đối với vẻ bề ngoài mới có thể chạm được vào sức mạnh của tâm hồn tinh tế ẩn bên trong.”

Trang 8

Trong một xã hội nhanh nhạy như bây giờ, người ta có lí do để vội vã. Có những người chỉ vì ấn tượng vẻ ngoài không tốt, họ lựa chọn việc không cần tìm hiểu vào bên trong nữa. Mình, không muốn bản thân trở thành một người như vậy. Đẹp đẽ và hoàn hảo là một điều tốt, nhưng với những câu chuyện đằng sau một vẻ ngoài khác thường, đôi khi có thể thay đổi rất nhiều suy nghĩ của bạn.

Cũng không nên nghĩ rằng, bỏ qua vẻ ngoài của họ, là một điều may mắn cho họ. Mình nghĩ điều đó đem lại nhiều may mắn cho bản thân hơn. May mắn vì đã có thể nhìn sâu hơn những điều ai cũng thấy, may mắn vì mình được bước vào thế giới của ai đó và lắng nghe họ. Suy cho cùng, tất cả những điều mình muốn biết về một ai đó, không phải họ xinh đẹp ra sao, hấp dẫn thế nào, mà tâm tư của họ ẩn chứa điều gì, sự đồng cảm giữa mình và họ là bao nhiêu.

“Có khi con người ta trở nên vĩ đại hơn khi ở bên người khác.”

Trang 68
Phương ở Boracay.

2. Nhẹ nhàng hoá những nỗi đau

Những điều không vui, những chuyện không hay, lúc này hay lúc khác, rồi sẽ xảy ra. Đó là một sự thật không ai có thể chạy thoát. Nhưng điều quan trọng là, mình đối diện với nó như thế nào. Buồn bã và ủ dột là điều bình thường. Nhưng nếu cảm thấy bế tắc và nặng nề đeo bám dai dẳng thì thật không nên chút nào.

Hajime đã trải qua những nỗi đau và mất mát vô cùng lớn. Nhưng cô làm được một điều là cố gắng sống tiếp thật trọn vẹn, vì đó là điều mà người ra đi mong muốn.

“Phải chăng chính vì các vị thần biết rằng con người sẽ khổ sở nếu nhận ra mọi thứ trên đời này thực sự rất mong manh, nên mới ban cho chúng ta một cơ thể trải qua được khoảng thời gian đủ dài để lãng quên, để có thể không nghĩ quá nhiều?”

Trang 55-56

Mình vô cùng ấn tượng bởi cách dẫn dắt tâm lí nhân vật nhẹ nhàng nhưng không hề nhàm chán của Banana. Không có bất cứ một tình huống điểm nhấn hay cao trào, nhưng sự nhẹ nhàng đó thật sự làm tâm trí người đọc cảm thấy thoải mái và an toàn. Người ta sẽ phải tự hỏi mình rằng “Đã bao nhiêu lần mình trầm trọng hoá những nỗi buồn cỏn con ấy?”, để rồi sau này cũng nhận ra mọi thứ cũng chỉ là một điều nhỏ bé mà thôi. Mọi thứ lại tiếp tục vận hành, tiến lên và chúng ta cũng vậy.

3. Trân trọng từng giây phút

“Tôi nghĩ về quãng thời gian ngắn ngủi mình được mang thân thể này, tồn tại trên cõi đời này. Quá ngắn ngủi mà tôi lại yêu thương quá nhiều.”

trang 137

Đây là điều mà tác giả gửi gắm xuyên suốt câu chuyện và được diễn đạt bằng nhiều ngôn từ rất hay. Từ đầu truyện, Banana đã để Mari thốt lên một câu cảm nghĩ rằng :”Đó là mùa hè chúng tôi gặp nhau lần đầu, một mùa hè chỉ đến một lần và không bao giờ quay lại.” Câu văn này làm mình nhớ đến cuốn “Mình phải sống như mùa hè năm ấy” (Nguyễn Thiên Ân), là một tập thơ có ảnh hưởng lớn đối với mình. Cứ như vậy, mọi điều nhỏ bé và đơn sơ đều được hai nhân vật chính trân trọng và cảm nhận từng chút một. Không có điều gì thừa thãi, và người hiểu được cách trân trọng khoảnh khắc, chính là người giàu có nhất về thời gian và tinh thần. Bởi vì quãng đời này quá ngắn ngủi với những yêu thương mà chúng ta muốn gửi gắm, nên phải sống thật tốt, yêu thương thật nhiều, để sự ngắn ngủi ấy thật trọn vẹn.

“Mặt trời lúc hoàng hôn mạnh mẽ khó tả. Chỉ lặng im mà nó cho ta biết, rằng ngày hôm nay chỉ trôi qua một lần trong đời.”

Trang 69

Lãng mạn và mơ mộng là vậy, nhưng để trả lời cho những người thực dụng khi họ hỏi rằng :”Chẳng có cơm thì trân trọng làm sao?”, Banana đã nhắc đến những vấn đề kinh tế, vật chất rất tế nhị. Nhân vật Mari kể về việc rời thành phố về quê lập nghiệp, sau thời hoàng kim của thị trấn thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng đủ sống, và thấy hạnh phúc. Hajime cũng nói về việc tranh giành tài sản của những họ hàng trong gia đình, và bố cô chỉ đơn giản là làm những gì bản thân cho rằng chính đáng. Khi vấn đề vật chất trở thành công cụ cho cuộc sống, thay vì mục đích, mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Đừng quá bận tâm về vật chất, chỉ cần mỗi ngày trước khi đi ngủ đều cảm tạ một ngày trôi qua thì dù có ở đâu con người ta cũng có thể là con người.”

trang 102

Đến cuối cùng thì, việc nắp biển đã đóng hay chưa có ý nghĩa gì ? Và hai nhân vật chính đã đóng nắp biển hay chưa ? Ở phần này, mình muốn các bạn hãy tự đọc, và rút ra những tâm tư riêng của bản thân.

Cuốn sách phù hợp với những người muốn hướng lòng mình về sự bình tâm và nhẹ nhàng, hoặc chỉ đơn giản là lắng nghe một câu chuyện về mùa hè xanh mướt ở một thị trấn nhỏ. Biết đâu bạn sẽ thấy chính bản thân bạn, quê hương bạn, những nỗi đau của bạn nằm ở góc nào đó trong mùa hè ấy ?

Lê Na

05/10/2019.Pháo Đài Láng, Hà Nội. 09:30 PM. 23oC.

PS : Bức ảnh nền là cuốn Nắp biển, chụp vào một chiều hoàng hôn không một bóng người, biển Puka, Boracay island. Khung nền là cửa sổ máy bay, chuyến bay từ Manila đến Baracay. Cảm ơn, vì đã giúp chuyến đi của mình trọn vẹn.