Nếu một ngày không sống ở Hà Nội nữa, sẽ nhớ nhất là điều gì?

Đây là một bài viết lúc đang ở Hà Nội. Chưa biết bao giờ sẽ rời Hà Nội. 

Đây cũng là một bài viết trong thời gian giãn cách. Và những thứ nhớ trong thời gian giãn cách khác với những thứ nhớ khi không còn sống ở Hà Nội. 

Được viết vào một ngày mưa, nếu ngày nắng làm danh sách này thay đổi, cũng không quá ngạc nhiên.

Danh sách này không xếp hạng theo mức độ nhớ, chỉ là số thứ tự. 

1. Mùi của đầu hè.

Một thứ mùi nồng nặc, khét và khó tả. Trong một ngày bất thỉnh lình nào đó chứ không phải là ngày mà lịch ghi “sang hạ”, mùi đó bắt đầu xuất hiện. Nhất định sẽ là nhận ra từ ngoài đường, lúc tắc đường lại càng rõ rệt. 

Đó là một sự báo hiệu đáng buồn và hạnh phúc cùng một lúc. Vâng, tôi nói là vui và buồn cùng một lúc. Giải thích thì hơi dài dòng, nhưng đại thể là, mùa hè là để đi chơi. Nhưng đi chơi lại bị cháy nắng. Cũng có những trường hợp, mùa hè chỉ ở nhà như thế này. Do covid. Thì chỉ còn sự buồn ở lại. 

Nếu đi xa và không còn mùa hè ở Hà Nội, chắc sẽ có chút thèm, cái mùi đầu hè đó. 

2. Trà đá 

Định viết là có vài tình bạn trà đá. Cụ thể là tôi và hắn gặp nhau chỉ ở quán trà đá. Gần nhà, gần hồ, gần công ty, hoặc sẽ là một quán có nhân trần hoặc thuốc lào ngon. Tuỳ tâm trạng và hoàn cảnh. 

Nhưng tuyệt nhiên sẽ không phải là một quán cà phê hay quán ăn. Hai đứa đều hiểu mà không phải nói ra. Cũng chưa ai đề xuất phá cách nội quy đó. 

Thì lại nhớ đến những lần trà đá một mình. Không buồn, không vui, chỉ là ra ngồi uống một cốc. Cốc trà 3k, thường trả 5k, cũng làm bà chủ già nhoẻn miệng cười. Làm người khác vui quả thật là một sự hạnh phúc tự thân mà tôi có thể tạo nên cho mình. 

Nên sẽ ghi là trà đá nói chung. Nhớ cốc nhân trần dưới toà 25T2 ngọt lịm, mùi khét thuốc lào trong con ngõ ở Đường Láng, và cả quãng đường 15km lên hồ Tây chỉ để uống một quán trà bên hông cây trứng cá. 

3. Cái lạnh tê buốt

Vào những đợt rét đậm rét hại, Hà Nội làm người ta co rúm lại kể cả mặc bao nhiêu lớp áo dày mỏng. Đó là những ngày đáng yêu nhất. 

Tôi chịu lạnh không tốt, nhưng tốt hơn là chịu nóng. Vào những ngày mùa đông tái tê đó, có 1000 điều mà người ta (hay tôi?) có thể làm để cảm thấy hạnh phúc chạy tít lên đỉnh đầu và lửng lơ ở đó. 

Hạnh phúc đến mức có đứng trên ban công chung cư và có ý định nhảy xuống, cũng nên nghĩ lại vì có rất nhiều điều sung sướng để làm. Giả dụ như đề bài là chọn một quán cà phê, có lẽ sẽ chọn Bấc. Hoặc chọn một cái hồ, thì sẽ là hồ Quan Hệ ở Chùa Láng, chọn món, sẽ là ốc nóng. Chao ôi, vào những ngày đó, tất cả đề bài đều có lời giải. Còn nếu thất tình, thì chỉ cần ước cái lạnh kéo dài hơn. Vì dù sao, người yêu cũng bỏ đi rồi, còn cái lạnh đừng đi luôn, là được. 

4. Tiny cafe

Để cho rõ ràng, thì Tiny không trả tôi đồng xu hay cốc cà phê nào cho chuyên mục này cả. Đến sự tồn tài của bài viết này Tiny cũng không biết. Giữa muôn vàn quán cf ở HN, tôi chọn Tiny là bởi có lý do cho mình. 

Dù cho Tiny Nguyễn Tri Phương và Đội Cấn đưa lại cho tôi một số cảm xúc tiêu cực và ký ức đau lòng, cũng không lấn át được tình cảm mà tôi dành cho Tiny Nguyễn Khang và Tiny Trường Chinh. Đó là hai nơi tôi thường ngồi một mình, cả buổi, và thường là uống 2 cốc (theo tôi, đó là phép lịch sự cần thiết). 

Mưa, nắng, nâu lắc, ame, đông, vắng. Tất cả mọi ngày, cảm giác ngồi vào một góc nào đó trong quán đều khiến tôi hạnh phúc. 

Một kỷ niệm sâu sắc với Tiny, là những ngày tôi đi khắp nơi tìm một cuốn sách mang tên “Tiếng thở dài qua rừng kim tước” nhưng không thể tìm nổi. Một cuốn sách đã cũ, không nhiều người thích, không được tái bản. Khi đã bỏ cuộc, tôi vào Tiny NK làm việc. Và một điều bất ngờ: cuốn sách có ở kệ sách Tiny. Giữa muôn vàn cuốn sách ở đó, tôi vẫn nhìn thấy. Như một sự bén duyên kỳ lạ và tuyệt vời. 

Ngỏ lời mua lại cuốn sách, vì quá yêu thích một câu chuyện đã từng đọc trích đoạn trên mạng, vì quá tò mò về nội dung, thì anh barista đề nghị tặng hẳn cho tôi. Đúng là khi bạn muốn đọc cuốn sách nào, vũ trụ sẽ hợp sức lại đưa cuốn sách đó đến với bạn.

Cảm ơn Tiny, vì những ngày đẹp trời, và cả những ngày không đẹp trời. 

5. Những điều nhỏ bé đặc trưng mà mọi người vẫn nhớ về Hà Nội 

Sau đây là một danh sách bất chợt và không có sự giải thích kèm theo: những xe hoa theo mùa dọc đường Nguyễn Chí Thanh và Thanh Niên, hoàng hôn trên hồ, 3h sáng và bất kỳ món ăn nào bỏ bụng (phở/ bánh mì/ cháo sườn), những câu cầu vượt mới xây và khai trương, khoác vai nhau đi quanh phố cổ đêm cuối tuần,ô mai Hồng Lam, hiệu sách Nhã Nam vắng người, nhà sách tiến Thọ đông người. 

6. Tất cả những cây cầu bắc qua sông Hồng

Xin lỗi cầu Vĩnh Tuy, cầu Chương Dương, cầu Thăng Long, cầu Thanh Trì vì đã không ưu ái bằng cầu Nhật Tân, cầu Long Biên. Nhưng các cậu vẫn chiếm một vị trí rất rất quan trọng trong lòng tôi. Nếu không có những buổi chiều ẩm ương phi xe vút qua các cậu, chỉ để ngồi nhìn chiều tà, chắc Hà Nội trong tôi sẽ sứt mẻ lắm. 

Gửi lại một lời cảm ơn, cho tất cả những buổi chiều đã qua, những buổi chiều sẽ đến. Và cả những buổi chiều đã trôi vào hư không, biến mất. Sẽ nhớ lắm, mấy bạn cầu ạ.

7. Những điều chập cheng chỉ có thể làm ở Hà Nội 

Vừa mở lại Bucket list in HN, có 34 điều. Trong đó vẫn còn 11 điều chưa làm được. Không biết là nếu ghi ra trước, thì có tính là bốc đồng không. Cho dù những việc đó vẫn mang tính chất không ổn định và có khi là cả không nên. 

Ví dụ như một vài điều đã làm là trèo vào một con thuyền hoang trên hồ Tây (và bị công an phường tuýt tuýt), bão to đi chơi quanh HN, hát ở cầu LB lúc 2h sáng, ăn kem trên cầu Nhật Tân lúc gió mùa về… và vài điều chưa làm như thử hết đồ uống của CK, trồng một cây xoài ở….,… cũng không biết là tương lai có làm không. 

Nhưng chắc chắn sẽ thèm, sẽ nhớ những điều chập cheng bốc đồng khi sống ở Hà Nội. Giữa cái chốn xô bồ đông đúc như thế, vẫn tìm được một góc nhỏ cho mình, vẫn cảm thấy những việc ngốc nghếch đó thật hạnh phúc. Là một dạng hạnh phúc tuyệt vời. 

8. Những cơn mưa siêu to khổng lồ

Thường sẽ xuất hiện vào mùa hè, và kéo dài cả đêm. Trong một kịch bản tuyệt vời nhất, đó là một đêm có rượu và mùi thơm. Một vài bát hát cũ, một nửa cuốn sách buồn cười đang dọc dở. Buồn cười nhưng có thể làm tôi khóc. Khóc có thể vì vui, hoặc buồn.

Nhưng đó vẫn là những đêm mưa hè đáng nhớ nhất. 5 năm sống ở Hà Nội, có những cơn mưa thật sự sống mãi, cũng có những cơn mưa làm cuộc đời lật sang một chương khác, có cơn mưa làm trái tim rách toác, và cũng có những cơn mưa khâu lành lại. Cả đêm nghe có vẻ lâu, nhưng thực chất là rất ngắn, so với quãng đường nó sống. Những cơn mưa đó, mong rằng ai đến ở Hà Nội, cũng sẽ đem lòng yêu thương. 

Tháng 9 năm nay sẽ là tròn 5 năm tôi sống ở Hà Nội. Nói dài là dài trong ký ức, nói ngắn là ngắn trong cả cuộc đời. Không hứa trước được sẽ sống ở Hà Nội bao lâu, cũng không chắc có nhớ những điều vừa viết hay không. Phải đi mới biết được. Đi xa, có lẽ cũng chỉ để xem nhớ về điều gì.

Bao giờ đi sẽ viết lại một phiên bản khác. Để xem nhớ đúng bao nhiêu điều. Có khi tất cả mọi thứ trên chỉ là gỉa tưởng, chỉ là suy nghĩ. Nỗi nhớ thật sự lại ở điều khác. Nếu có như vậy thì cũng đành thôi. Ai mà đoán được. Ai mà không đoán được. Chuyện quái nào mà chẳng thể xảy ra, nhỉ? 

Có khi tôi cũng đang nhớ bạn, những ngày ở Hà Nội với bạn, nếu bạn đang đọc bài viết này, đến tận đây. Bạn có nhớ tôi không? 

Lê Na

Mưa to. 11/08/2021. HN. 23:57.  36°C.