Đọc lại những dòng bản thân viết cho Đà Lạt vào 3 năm trước, tôi thấy một màu đỏ. Màu đỏ đó rực rỡ nắng và tầm tã mưa như thời tiết Đà Lạt vào mùa ẩm ướt. Màu đỏ chứa nỗi buồn, sự tiếc nuối và cả nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Đã từng nghĩ đó là những điều mình sẽ không thể quên, nhưng mọi thứ lại có thể trở nên nhạt nhoà như vậy. Tôi không còn nhớ mình đã sợ hãi và khổ cực trong khu rừng ấy như thế nào khi bị mắc kẹt và lũ về. Sự buồn bã khi lái xe qua thung lũng đèn rực rỡ nhưng quá mệt mỏi để ngắm cũng không còn hiện diện rõ ràng nữa. Gãy kính, rơi điện thoại và những điều buồn bã khác vỏn vẹn trong một ngày ở Đà Lạt đã trở nên rất xa xôi. Những ký ức đó chỉ quay lại ở một vùng đỏ trong tâm trí và đứng yên đấy, thay vì làm tôi trăn trở như xưa. Cảm giác duy nhất còn đọng lại có lẽ là sự cảm thông cho chính mình, và cho nơi chốn đó.

Có lẽ cũng không phải tình cờ mà Đà Lạt lại là nơi để lại ám ảnh nhiều nhất cho tôi trong chuyến xuyên Việt. Sung sướng hay khổ cực sẽ không phải là tính từ tôi dành cho trải nghiệm ở Đà Lạt, chỉ đơn giản vì nó không đúng. Nhưng cũng không cần bàn đến nữa.

Màu đỏ năm ấy giờ đây hoà với màu xanh dương, màu vàng thư và cả một màu trong vắt. Thứ tổ hợp đó là sự giao thoa giữa những gì còn sót lại trong cảm xúc của tôi và một hiện thực khác biệt. Vẫn là Đà Lạt, vẫn là những hàng thông và bầu trời trong vắt, những ngôi nhà bên đường rực rỡ hoa tươi nhưng tôi đã khác. Màu đỏ của nỗi buồn mất đi và nhiệt huyết cũng vậy.

Cho Đà Lạt thêm một cơ hội, tôi hứa bù đắp lại những điều nuối tiếc, cho chính mình và cho nơi chốn đó.

Những cơn mưa không còn làm tôi sợ hãi. Khi trời mưa, những gì tôi cần là một cuốn sách, cốc cà phê thơm và ở trong homestay. Bài “Mưa trên những mái tôn” của Đen vang lên, lòng tôi nhẹ bẫng, không buồn không vui.

Những ánh đèn rực rỡ của trại hoa không còn làm tôi khắc khoải vì không có cơ hội ngắm nhìn. Tự thưởng cho mình một căn phòng khá đắt đỏ view thung lũng đèn, đêm đầu tiên về homestay từ thành phố, tôi thấy hạnh phúc ngập tràn. Từ trên xuống không thấy được những bông hoa, nhưng tôi biết chúng đang mỉm cười. Nụ cười đó thật sự mang một màu trong vắt, sáng rực lên giữa đêm đen thung lũng.

Những vị khách du lịch ồn ào chẳng làm tôi phiền lòng, vì Đà Lạt hôm ấy vắng hoe. Tôi đi loanh quanh trên những con hẻm dốc và ghé vào những quán cà phê ven đường. Nhìn gương mặt ai trong quán cũng chứa chan nỗi niềm, tôi không rõ Đà Lạt của họ mang màu gì, họ đang cảm thấy như thế nào. Điều tôi biết là chúng tôi đang chia sẻ không gian đẹp đẽ đó cùng nhau, một Đà Lạt rất…Đà Lạt.

Thứ tổ hợp màu của tôi đã hoà trộn và trở thành một màu xám nhạt. Vì tất cả mọi thứ đều rời rạc và gắn kết cùng một lúc. Hoặc cũng có thể không mang một màu sắc nào. Bởi tất cả chỉ là sự vẽ ra của tâm trí tôi. Tôi bỗng nhận ra rằng giờ đây tôi mới thật sự tha thứ cho bản thân mình, tôi cho phép mình quên đi. Giữa những cơn mưa rào ấy, tôi đã xem bộ phim “Se7en”. Một bộ phim tội phạm/ chính kịch cũ từ năm 1995, về 7 tội lỗi đáng chết nhất của loài người. Trước những tội lỗi đó, “không tha thứ cho mình” trở thành một điều nhẹ nhàng, nhưng vẫn cần thiết.

Xám không phải là một màu tươi sáng, nhưng đối với tôi nó không đại diện cho bất kỳ cảm xúc nào. Suy cho cùng, mọi sự cũng chỉ là cách gán mác. Những câu văn này, tôi viết ra với sự hỗn độn và lủng củng, không mong rằng được thấu hiểu. Chỉ không biết lần sau nữa đến Đà Lạt, tôi thấy được màu gì.

Trong cơn mưa cuối cùng trước khi rời Đà Lạt, tôi thấy mình đang khóc, và giọt nước mắt ấy, thật sự mang màu xám nhạt.

Lê Na

29/05/2020. HN. 10:34 PM.  33°C.