Câu cuối cùng tôi nói với bác chủ nhà, là “Sắp xong rồi ạ”. Hoá ra người ta có thể sống chung với nhau dưới một mái nhà hơn 3 năm, mà chẳng có một chút tình cảm nào. Ngày xưa nghĩ đến những điều như thế, tôi thường nghĩ sao người ta có thể vô cảm như vậy. Giờ thì tôi đã hiểu.

Ấn tượng xấu cuối cùng

Mang tiếng ở “chung chủ”, ngày ngày gặp nhau, nhưng tôi và Khánh ngày càng không có thiện cảm với hai bác chủ nhà, nhất là bác trai. Ngày xưa, cứ nghĩ bác cẩn thận nên khó tính, nhưng mức độ ngày càng một căng thẳng và gay gắt. Đôi khi vì những điều nhỏ nhặt mà trách cứ, cằn rằn cả tuần, khiến tôi và Khánh cực kỳ mệt mỏi. Những ngày tháng sinh viên dẫu vậy trôi qua ổn thoả, phần vì không đụng chạm gì đến nhau, phần vì chẳng ưa gì.

Những lần chúng tôi vào trong không gian của hai bác, là những lần đóng tiền nhà. Những cuộc hội thoại thường dài 2-3 câu, với dạng thức mệnh lệnh : Xếp xe gọn vào ! Tối rồi nói bạn về đi! Đừng nói cười to thế! Đến bây giờ, ngồi ở không gian khác nghĩ về những kí ức đó, tôi vẫn cảm giác như đang nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi, giọng nói trầm và lạnh lùng của bác trai.

Đến cuối cùng vẫn chỉ là những kí ức không thể tồi tệ hơn khi bác chủ nhà tìm đủ mọi cách để lấy thêm tiền của chúng tôi. Nào thì có vết dán trên tường, nào thì mất chiếc nắp của bồn rửa bát, và ti tỉ điều nhỏ nhặt khác. Điều khiến chúng tôi mệt mỏi không phải là những đồng tiền ấy, mà là sự ích kỷ đến trơ trẽn.

Mọi người đều nói tôi và Khánh giỏi, ở cùng nhau 3 năm, ở một nơi, dù bí bức mà không chuyển đi. Sự thật là vì không tìm được một nơi tốt hơn, cho đến bây giờ. Nên cứ mãi chần chừ. Hai đứa lại còn nhiều đồ nữa, mỗi lần chuyển cảm giác như vác cả thế giới đi theo.

“Hà Nội, mỗi người một tính. Hy vọng không vì sự xấu tính của một vài người khiến tao cảm thấy tất cả người Hà Nội đều như vậy.”  

Khánh, sau khi mất 480k tiền oan.
Cất lại những kỷ niệm

Dù không có tình cảm nào với ông bà chủ nhà, nhưng chúng tôi vẫn có tình cảm với căn phòng ấy. 3 năm đại học xa nhà, những năm tháng đầu tiên xa bố mẹ, những góc nhỏ bé đầy tâm tư, căn phòng nhỏ bé ấy đã đồng hành cùng chúng tôi đi qua quãng đời sinh viên nhiều biến động. Trưởng thành từ hai cô gái sinh viên năm nhất hiếu kỳ với cuộc sống thủ đô thành sinh viên năm cuối sắp sửa bước vào thế giới bon chen tàn khốc ở ngoài kia.

Nhớ lúc mới ra, hai đứa tí tớn treo đèn, trang trí đủ thứ lãng mạn khắp phòng. Có ngày thắp hai mươi ngọn nến để chúc mừng sinh nhật bạn, khói um hết phòng.

9/2016

Nhớ góc ban công tầng 4 có tầm nhìn sang nhà anh hàng xóm trồng hoa giấy, hoa hồng đáng ghen tị. Có nhà đối diện xa xa của bà cô tóc đen, ngày ngày vẫn lên tầng chải tóc tưới cây.

Nhớ những tấm bản đồ Hà Nội, Nghệ An, Việt Nam, thế giới treo kín tường, mỗi lần đi đâu về lại chăm chú gạch gạch, vẽ vời, ghi chú đủ thứ, cứ thế mà kín dần. Việc cuối cùng tôi làm lúc dọn nhà là xé đi những tấm bản đồ đó. Tôi thấy hình ảnh của chính bản thân những ngày cặm cụi, hí hửng tô vẽ. Tiếc, nhưng không đem theo được, đành xếp lại một góc, cất vào kí ức mình.

Nhớ những ngày có ai đó đến đón, điện thoại hết pin, thế là nghe văng vẳng tiếng gọi vọng lên: “Na ơi, xuống!!!”.

Nhớ những ngày mưa, pha một cốc cà phê hoặc ca cao nóng, ngồi đọc sách gần cửa sổ, hít hà thấy thứ mùi ẩm ướt dậy lên.

Nhớ những chiều hoàng hôn đẹp mà không đi ngắm, nhìn ánh tím ửng lên sau những mái nhà, tiếc ngẩn ngơ.

Nhớ những ngày phóng xe như bay để khỏi muộn hơn 11 giờ đêm, bị khoá cửa, lại lang thang cả đêm ngoài đường.

Bức ảnh mô phỏng “Khoan đóng bác ơi” của Khánh, chụp 2016.

Nhớ lần liều xin bác chủ mở cửa lúc 2 giờ sáng để ra hồ Thủ Lệ ngồi nói chuyện, với lý do bạn có việc gấp cần cháu. Mà việc cần nói chuyện cũng gấp thật.

Nhớ những ngày có “người từng thương” đứng ở dưới cả ngày. Cứ nhìn xuống thấy lấp ló bóng dáng lại bâng khuâng chẳng biết làm thế nào.

Nhớ những ngày Khánh và tôi trêu đùa, vật nhau ra đánh đấm nhừ tử, xong lại ôm bụng cười.

Và hàng trăm kỷ niệm khác nữa, mà tôi chẳng thường trực nghĩ đến. Chỉ là một lúc ngẩn ngơ, lại cùng nhau ùa về, khiến tôi nhớ về những cảm xúc, những khoảnh khắc đã qua, chẳng thể lặp lại trong đời. Có lẽ một ngày rất lâu sau, đọc lại bài viết này, tôi sẽ sực nghĩ rằng : “Đã có những ngày như vậy.”

Có người đã nói rằng, người ta có thể có nhiều ngôi nhà, nhưng lại không thực sự sống ở đó. Sống ở đây không có nghĩa là đến đó để ở, mà là tâm trí chẳng để ý hoặc lưu luyến về chốn ấy. Ít nhất, tôi có thể nói rằng, đã thực sự sống ở đó, đã là một phần của tuổi trẻ tôi.

 Chỉ ước gì ông bà chủ nhà tôi tốt bụng hơn, thân thiện hơn, thì có lẽ ký ức về ngôi nhà số 14 đó sẽ đẹp đẽ hơn nhiều. Nhưng vốn dĩ chẳng có gì là hoàn hảo, đành học cách chấp nhận điều đó và nghĩ về những điều đáng yêu còn lại.

Cây trầu bà tưởng không sống được nhưng vẫn vươn lên.
Chuyện chuyển nhà

Lần đầu tiên tự chuyển nhà của tôi và Khánh. Không tìm đến sự hỗ trợ của bố mẹ, bạn bè, mọi thứ vẫn ổn. Ngày trước đó, lúc đi mua thùng, đóng gói đồ đạc, vứt đi bao nhiêu thứ, gọi bác đồng nát lên cho quần áo, nồi niêu,…chúng tôi cũng cảm thấy khá thoải mái và háo hức. Việc chuyển nhà diễn ra khá đường đột, khi 1 tuần trước vẫn không hề tính đến. Nhưng là một điều chúng tôi muốn từ lâu, nên mọi công đoạn diễn ra rất hợp lý.

Sáng ngày chuyển nhà, 16/10/2019, may mắn rằng trời rất đẹp. Hai đứa cùng một anh và một bác vận chuyển cùng nhau làm. Đưa đồ xuống, tháo lắp, chở sang, sắp xếp. Từ sáng đến chiều là hoàn tất, loay hoay cũng hết nguyên một ngày. Lần chở đồ chuyến đầu tiên tôi sang nhà mới lo liệu hẳn, Khánh thì còn trở lại soạn cho đợt hai, và sau này còn quay lại để lấy tiền cọc. Nên có lẽ tôi đã trở thành một đứa “phũ phàng” trong mắt hai bác chủ, chỉ chờ cơ hội là cuốn gói luôn không bao giờ gặp lại.

Mệt và mỏi rũ rượi, nhưng tôi tự hào về chuyến chuyển nhà của chúng tôi. Một cuộc sống mới bắt đầu, ở không gian rộng rãi, tự do hơn rất nhiều. Rồi tôi sẽ gắn bó với căn nhà này bao lâu, sẽ có kỷ niệm gì ở đó, không thể và không cần đoán trước. Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ cố gắng để sống thật tốt những ngày tháng còn lại của đời sinh viên. Rồi sau đó, có tiếp tục gắn bó với Hà Nội nữa không, sẽ là một câu chuyện khác…

Tạm biệt căn phòng Pháo Đài Láng, cảm ơn vì những điều đã dành cho nhau. Không hẹn gặp lại !

Lê Na

19/10/2019. All day coffee, Hà Nội. 16:04 PM. 26oC.