Con đường trước mắt gần như không có ánh sáng, vì ở đó từng là một khu chợ nhưng bị giải toả. Phóng tầm mắt ra xa, toàn bộ ánh sáng lọt vào tầm mắt tôi là ánh đèn đường vàng le lói và yếu ớt. Một vài chiếc xe thỉnh thoảng đi qua làm con đường nhấp nháy, như những chú đom đóm trong rừng Cúc Phương vào ngày hè.
Tôi đã ngồi ở nguyên vị trí này gần hai tiếng, ngắm nhìn bầu trời tối dần, khoảng không mênh mông phía dưới những toà chung cư, những bông hoa hướng dương có tên là Mười Giờ, và cảm thấy nhớ Lạc.
Lạc là chiếc xe máy đầu tiên tôi sở hữu, được bố mẹ tặng vào sinh nhật 19 tuổi, cũng là lúc vừa bắt đầu vào đại học. Ngày ấy đặt là Lạc theo cách đặt tên ngày xưa của ông bà, ấy là để đi cho khỏi lạc đường. Ai ngờ sau này lại lạc đi mất thật.
Đó là một em Wave xám rất bảnh, từ lúc mua về đã có hai bên vành đúc khác nhau. Bạn tôi hay đùa Lạc nhìn “chiến”. Có lần tôi đi tất hai bên hai màu, vì nghĩ làm như vậy sẽ giúp Lạc đỡ cảm thấy tủi thân. Đến sau này thì tôi lại nghĩ Lạc tự hào vì hai chiếc vành đặc biệt của mình.
Cuộc sống sinh viên tự lập những ngày ấy không gian khổ như bố mẹ hay kể về ngày xưa, nhưng vẫn còn rất nhiều sự mới lạ và hứng khởi. Lạc đồng hành cùng tôi những nẻo đường quanh co giữa lòng thủ đô. Công việc đầu tiên. Người yêu đầu tiên. Chuyến đi xa đầu tiên. Những hạnh phúc, nỗi buồn và tất cả những thứ cảm xúc không tên tôi đều kể với Lạc. Lái xe làm tôi tạm quên tất cả. Có người gọi đó là chạy trốn, tôi gọi đó chia sẻ. Cảm giác có một nơi để mình tin tưởng và tìm đến bất cứ lúc nào rất tuyệt.
Vào lúc đấy, nỗi buồn được đo bằng khoảng cách tôi lái Lạc đi. Con đường càng xa thì nỗi buồn càng lớn, và cũng được vơi đi càng nhiều. Với những nỗi buồn be bé, tôi và Lạc đi bốn,năm vòng hồ Tây, gần hết cả bình xăng. Sau này, tôi gặp những người sống ở Hà Nội 22 năm, chưa bao giờ đi hết một vòng hồ Tây, họ bảo tôi điên.
Xa hơn hồ Tây là biển Hải Hậu, Nam Định. Tôi đi đến đó để làm lễ rửa buồn. Gọi là lễ cho phức tạp chứ thực ra chỉ là nhặt một viên đá, gom hết nỗi buồn vào đó và gửi vào biển. Cách đó làm tôi thấy nhẹ nhõm từ những năm cấp 3, khi đã biết lái xe đạp điện để đi biển Cửa Lò cách nhà 15km.
Một ngày trước tết âm, tôi cùng Lạc đi Hà Giang. Chỉ hai đứa. Trước chuyến đi, tôi đã hứa với Lạc là mình sẽ không khóc. Không cần kìm nén, chỉ là có nhiều việc hơn để làm. Và tôi đã không hề khóc thật. 1000 km độc hành dài nhất tôi có từ lúc biết lái xe, và cũng là chuyến độc hành dài nhất cho đến tận bây giờ.
Chuyến xuyên Việt và đi dọc Lào – Cam là hai chuyến đi để đời của tôi cùng Lạc. Tôi đã có thể ngồi sau xe người khác và thư thái ngắm cảnh. Nhưng bởi muốn được lái chiếc xe của mình, muốn Lạc được đi cùng, tôi đã quyết định, và chưa bao giờ hối hận.
Lạc rất ngoan, luôn gồng mình chiến đấu những khi tôi thì thầm rằng: “Cố lên em, chúng ta làm được.” Đó là khi chúng tôi bị lạc trong rừng Cha Yang Sin lúc lũ về, khi bị mắc kẹt giữa những con đèo lầy lội ở Campuchia hay cùng nhau lao xuống ruộng bùn ở Lào. Những giây phút đó tôi đã bật khóc, nhưng không mất niềm tin. Khi đã cùng trải qua những thời khắc đó cùng nhau, sự gắn kết lại càng lớn.
Một lần tôi bị tai nạn ở trên cầu Nhật Tân, lúc bị văng ra xa và nhìn Lạc trượt dần trên cầu, tôi thấy như Lạc đang mở to mắt nhìn tôi và trách móc. Dù lần ngã xe đó làm tôi mất hai tuần không đi lại được, điều tôi buồn nhất lại là ký ức nhìn thấy Lạc xa dần tôi lúc đó. Giống như một giây lơ là và vô trách nhiệm của tôi đã làm chúng tôi gặp sự cố ấy.
Ngày mất Lạc, tôi đứng bên lề đường, khóc mãi. Không biết bây giờ em đã bị tháo rời ra hay bị cất biển, không biết Lạc còn được rong ruổi trên những cung đường nữa không, tôi không biết những điều đó. Nhưng tôi biết rằng Lạc là một điều quan trọng làm nên con người tôi, và sẽ là một ký ức tốt đẹp để nghĩ về.
Trong một vài số ít giấc mơ mà tôi có thể nhớ, tôi thấy mình lái Lạc, vít ga trên những cung đường đẹp tuyệt. Có khi là giữa những hàng cao su xanh mướt ở Tây Nguyên, cũng có lúc trước mắt là bờ biển long lanh dưới nắng ở Nam Trung Bộ. Tất cả những hình ảnh đó, đôi khi sống lại trong tâm trí tôi, dắt nhau về qua những giấc mơ âm thầm và nhẹ nhàng.
Lạc đi mất, tôi không chọn cách lái xe để giải toả nữa. Tôi ở nhà, đắp mặt nạ, pha một cốc trà nóng, thắp tinh dầu và nằm đọc sách. Tôi cũng không còn lái xe đi xa nữa, dù đã có người bạn đồng hành mới. Những chặng đường trên 300 km, tôi chọn xe khách. Góc hồ Tây ngày xưa thường ngồi với Lạc, những lần đi qua tôi đều ngoái nhìn. Tôi thấy ở đó có một cô bé năm nhất, tóc đuôi gà, đeo tai nghe ngồi trên chiếc xe xám, nét mặt có lẽ là trống rỗng, nhưng yên bình.
Những sự thay đổi đó nghe có vẻ không còn “tuổi trẻ”, không còn nhiệt huyết cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng tôi hạnh phúc vì mình đang làm tốt việc học cách đón nhận những sự thay đổi và những điều đến với mình.
Tôi biết rằng nếu như đang có Lạc ở bên mình, tôi cũng sẽ không lái xe một cách ngông cuồng và phá sức như vậy nữa. Có những chuyến đi, có lẽ chỉ phù hợp với một quãng đời nhất định.
Ngày hôm trước tôi đưa một chậu hoa hướng dương về nhà và đặt tên là Mười Giờ. Không hiểu sao Mười Giờ lại làm tôi nghĩ đến Lạc. Có lẽ bởi cảm giác thân thuộc. Có lẽ là một sự kết nối mà ta chỉ thấy rất ít lần trong đời. Để cảm thấy có thể và muốn được kết nối sâu sắc với một người hay một thứ nào đó, càng lớn càng không dễ dàng.
Hy vọng rằng chúng ta, trong những quãng thời gian nhất định trong đời, ai cũng tìm được một sự kết nối nào đó để bám víu, để nhớ và cả để quên đi.
Lê Na
28/02/2020. 46 Phố Vọng, Hà Nội. 00:38 PM. 25°C.
Comments
P
Mình cũng cảm nhận được có 1 sự kết nối với “Lạc của mình” nhưng k đủ từ ngữ để diễn đạt thành lời như bạn 😉
Đọc mà thấy đồng điệu ghê gớm
xì lát
is driving school better than hiring a professional to teach you?
Lê Quân
Anh thích bài viết này 🙂