Cho đến tận trước ngày bay, số người biết tôi sẽ đi xa chỉ khoảng 10 người. Đó là những người thân thiết và quan tâm đến tôi nhất, vào lúc đó.
Bây giờ thì đã nhiều người biết hơn, nhờ facebook. Bí mật này không thể được giữ lâu hơn, vì mùa thu ở Tây Ban Nha làm tôi xao xuyến quá nhiều. Và tôi muốn chia sẻ sự xinh đẹp đó.
Có quá nhiều lý do mà mọi người có thể kể ra, để không-chọn-Tây-Ban-Nha là điểm đến. Người TBN nói tiếng Anh rất ít, nếu không giỏi tiếng Tây rất khó sống; TBN không đẹp bằng Pháp/ Hà Lan/ Thuỵ Điển/…; Cộng đồng người Việt ở TBN rất ít, không vui/ đoàn kết như những nước khác; Môi trường học thuật không xuất sắc/ nổi tiếng như Anh/ Đức/…
Sau một thời gian thật sự trải nghiệm cuộc sống ở đây, tôi xin xác nhận: những điều trên hoàn toàn chính xác.
Nó đúng một cách buồn cười và hiển nhiên. Cũng như việc tôi biết tất cả điều đó khi chọn TBN. Không có cú sốc văn hoá nào ở đây cả.
Vậy, tại sao lại là Tây Ban Nha? Why Spain? ¿Por que españa?
Thật nhiều người hỏi, một câu hỏi giống nhau. Có những ngày mệt nhoài, tôi cũng tự hỏi mình câu đó. Tôi không biết liệu có phải mình đã chọn nhầm con đường hay không, để rồi phải vật lộn như vậy.
Nhưng suy cho cùng, tôi có rất nhiều lý do.
1. Thế nào là vùng an toàn? Thế nào là cuộc sống mới?
Những ngày giãn cách vì covid và suy nghĩ trở lại về ý định du học. Tôi đã tự mình đặt một câu hỏi là nếu như đi du học, thì sẽ là đi đâu? Đó sẽ là một cuộc sống hoàn-toàn-khác-biệt? Hay chỉ là một vùng an toàn khác?
Thật dễ dàng để đến Đức hoặc Pháp, nơi có họ hàng và bạn bè rất đông. Khó khăn gì thì alo một tiếng, thắc mắc có thì hỏi một câu, mọi thứ sẽ được giải quyết. Nhưng nếu như thế, việc đi khỏi Việt Nam có còn đầy hứng khởi và phấn khích như vậy nữa không?
Lần đầu tiên trong đời, tôi được sống một-cuộc-đời-khác. Một mình ở giữa thành phố này. Tiếng TBN câu hiểu câu không, cặm cụi học cả đêm rồi sáng mai lại quên cách nói. Đi siêu thị rất lâu vì phải tra xem nhãn viết gì. Bắt chuyện với một người trong công viên mà hai người nói 2 câu chuyện (tối về nằm nghĩ lại mới nhận ra(?)). Từ ngày sang đến giờ, chưa hề gặp một người VN nào trên đường cả. Chật vật tìm một chủ cho thuê nhà có thể nói tiếng Anh, vì dù tôi có cố nói tiếng TBN như thế nào, họ vẫn thấy khó khăn (chứ không phải tôi).
Tất cả những điều ấy, nói tệ cũng thật tệ, Nhưng nói tuyệt cũng chẳng sai. Mỗi ngày bước ra đường đều chẳng biết sẽ học được điều gì, gặp được ai. Mệt nhoài một cách thú vị. Tôi yêu và biết ơn cuộc sống này vô cùng vì điều đó.
Tóm lại, TBN cho tôi một cuộc sống mới mẻ đến mức quái dị.
2. TBN nói chung, và Barcelona nói riêng, rất ấm áp và nồng hậu. Cả thời tiết lẫn con người.
Ngày thứ 5 ở đây, tôi đã học được cách ngồi giữa trời nắng lúc 1-2h chiều để ăn trưa, đọc sách. Hoặc đơn giản chỉ là để sưởi nắng. Những ngày mùa thu này, lá phong rụng khắp nơi, làm trái tim tôi tràn ngập tình yêu và rung động.
Mùa thu ở TBN có lẽ không đẹp như Đức/ Pháp với những khu rừng vàng rực hay đỏ thắm thường thấy trên ảnh. Thứ sắc vàng ở đây chỉ dịu dàng đan xen cùng màu nắng, và nụ cười của câu ¡Hola!. Tôi nói chuyện với vài người bạn ở Đức, Pháp, mọi người đều nói thời tiết ở đây là một điều tuyệt vời. Với ánh nắng, bãi biển, và sự thong thả vô cùng.
Công viên ở khắp mọi nơi và rất nhiều bãi cỏ. Với một đứa thích nằm trên cỏ đọc sách như tôi, đó là một món quà.
3. Chi phí
Nghe thiên hạ đồn, là TBN sống rẻ nhất châu Âu. Và tôi tin thiên hạ. Nếu dựa trên giá thuê nhà để so sánh, thì đúng là TBN rẻ hơn những nước tôi đã từng xem như Úc, Mỹ, NZ (?), Anh, Ý. Tuy nhiên, việc này cũng khá khó để so sánh, vì Barcelona là thành phố lớn, nên sẽ đắt đỏ hơn những thành phố nhỏ ở Pháp, Đức… là điều đương nhiên.
Dù sao, sau gần một tháng ở BCN, ngoài những chi phí cố định, nói TBN rẻ là đúng. Nếu không chi tiêu ăn chơi nhảy múa quá nhiều thì có thể dành dụm cho những việc khác.
Suy cho cùng, muốn rẻ cũng rẻ, muốn đắt cũng đắt được. Bao nhiêu là đủ? Bao nhiêu cho giàu? Bởi vì đã chọn nhau rồi, nên có đắt rẻ giàu nghèo gì vẫn bên nhau thôi.
4. Cái duyên…học bổng
Đáng ra mục này nên cho đầu tiên. Ai hỏi tại sao TBN. Chỉ cần nói: vì có học bổng, là xong. Cơ mà, tôi vẫn nghĩ trong đầu, dù cho không có học bổng tôi cũng đi, bằng cách này hay cách khác. Nên đây, giống như là một cái cớ. Cái cớ để yêu nhau.
Dù sao thì, người tôi cần cảm ơn nhất là thầy Việt. Thầy đã hướng dẫn luận văn tôi, ủng hộ tôi làm về phong trào độc lập Catalunya. Trong khi mọi người thắc mắc là có ai biết về cái đấy đâu mà làm.
Và bây giờ tôi ở đây, giữa trung tâm của trung tâm Catalunya. Mỗi góc phố và nhiều toà nhà cờ độc lập vẫn bay phấp phới, nhưng tôi chưa chứng kiến cuộc biểu tình nào cả.
Đôi khi tôi nghĩ lại về thời sinh viên. Hơn 1 năm trôi qua nhưng cảm giác như đã 5 năm, thành một thời rất xa, một thời để nhớ. Mấy lúc tủi thân và mệt, tôi nghĩ về cuộc sống mà một Lê-Na-sinh-viên từng mong mỏi, đó chính là lúc này.
Tôi đã trở thành người tôi muốn lúc tôi còn trẻ, đó chẳng phải là điều tuyệt vời nhất hay sao?
5. Thảnh thơi
Một điều phải công nhận, là người TBN rất biết “sống”. Đơn giản là thong thả và tận hưởng cuộc sống. Ngủ dậy lúc 9h sáng, 10 giờ cà phê, ăn trưa lúc 2h, ngủ trưa đến 4h chiều.
Công viên tràn ngập nắng, người và chó. Nếu mệt quá thì trên đường có rất nhiều ghế, ngồi thẩn thơ ở đấy một chút là hết. Nhất là vào mùa thu này, sống vội là một điều vô lý (?).
Từ ngày đến TBN, tôi gặp rất nhiều người tốt, và chưa hề gặp một người xấu nào. Có người đơn giản chỉ là là đi ngang qua khen “tai nghe mày đẹp thế”, “tao thích cái kính của mày”. Có thể là xã giao (dù cũng không cần thiết), “but it made my day”.
Tôi có thể kể thêm một loạt những điều tôi thích ở đất nước này, như là cà phê rất ngon; mọi người rất yêu chó, yêu hoa; có rừng, có biển….Nhưng thôi, cái gì làm mình hạnh phúc quá, thì mình cất lại cho riêng mình.
Cảm ơn, vì tất cả sự quan tâm. Vì đã đặt ra câu hỏi.
(Viết lúc sang được 10 ngày, nhưng lười quá nên giờ được 20 ngày rồi, mới đăng.)
Lê Na
Rosselló. 11/11/2021. BCN. 20:26. 18°C.