Có một ai đó đã nói với tôi rằng, sau năm 20 tuổi, thì mỗi năm về sau đều trở thành năm nhiều thay đổi nhất trong cuộc đời bạn. 

Tôi đã gân cổ lên cãi (một cách điêu hết mức), vì tôi nghĩ rằng luôn có những năm “dấu mốc”, còn những năm khác thì nhạt nhoà hơn. 

Nhưng, vào một buổi chiều nắng bể đầu ở Sài Gòn, tôi nghĩ lại 5 năm vừa qua, tôi nghĩ về bản thân năm 20 và tôi của bây giờ – 25 tuổi. Quả nhiên, năm nào tôi cũng thấy mọi sự thay đổi là nhiều nhất. Nếu giờ gặp lại người bạn đó, tôi sẽ gửi lời xin lỗi. Có lẽ năm đó tôi quá trẻ để hiểu về điều bạn nói. 

Cuộc sống ở Barcelona và Sài Gòn đã thay đổi nhiều quan điểm và suy nghĩ trong tôi. Chí ít là cho đến hiện tại. Không biết rằng sau này tôi có thay đổi về quan điểm cũ không, hay là lại tiếp tục thay đổi thành một cái mới. Thì cũng chỉ tương lai mới biết được. Dòng sông có chảy ngược lại hay không, hay là chảy về nhánh mới? 

Thôi không lan man nữa, tôi sẽ viết lại những điều (mà tôi nghĩ là) mình đã thay đổi trong những năm gần đây. Để sau 5-10 năm nữa tôi có quay lại đây để tự cãi chính mình không. 

Sự tự do 

Ngày xưa tôi nghĩ tự do là làm được những điều mình muốn, nhưng giờ tôi nghĩ sự tự do nhất là khi không cần làm những gì mình không muốn. 

Để làm được điều đó, cần rất nhiều năng lực và sự tự tin. Bởi vốn dĩ chữ “không” đã mang trong chính nó một sức nặng gì đó rất khó tả. 

Không muốn làm công việc đó nữa, nhưng vì cần tiền và sợ không có công việc tốt hơn.

Không muốn ở bên cạnh người đó nữa, nhưng không muốn mệt mỏi chia tay và tìm kiếm mối quan hệ mới. 

Không muốn gặp những người đó, nhưng đó là những mối quan hệ xã hội cần duy trì. 

Không không không, nhưng nhưng nhưng. 

Làm sao mà tách rời ra được?

Tôi hiểu rằng không thể cứ không muốn là không làm, bởi nếu ai cũng như vậy thì mọi thứ sẽ vận hành kiểu gì. Tuy nhiên, tôi cũng không đồng ý với cách khuyên nhủ “yêu những điều mình có” một cách gượng gạo để quên đi cái mong ước được giải thoát của bản thân. 

Đó chỉ là cách diễn đạt, còn nhiệm vụ của chúng ta có lẽ là tìm ra cái điểm cân bằng để cảm nhận được sự tự do trong cuộc sống dù cho hoàn cảnh như thế nào 🙂. 

Quãng thời gian ở Barcelona, đôi khi tôi nghĩ đây là cảnh giới sự tự do của mình, với việc sống một mình và thoả sức đi chơi đến những nơi mình mơ ước. Nhưng không, tôi bị ràng buộc với những điều không tên. Tôi ứa nước mắt khi ngồi trên tàu điện ngầm và đi bộ trên những con đường lá vàng. Dẫu sao thì, làm gì có sự tự do tuyệt đối trên đời này. 

Như vậy đấy, đến cuối cùng thì, bằng một sự lạc quan nhất, tôi vẫn mong bạn và tôi, nếu rất-rất-rất không muốn làm điều gì đó, chúng ta có đủ năng-lực-để-không-làm. 

Cỏ ở đâu xanh hơn?

Chỉ thời gian gần đây, khi bị bế tắc về việc quyết định đi sang Barcelona hay ở lại Việt Nam, tôi mới nghĩ nhiều hơn về chuyện cỏ ở đâu xanh hơn. 

Và hoá ra, cỏ ở bên kia đồi không xanh hơn, mà cỏ xanh hơn ở nơi bạn tưới nó. 

Lúc ở Barce, tôi vẫn hay nhớ về Việt Nam. Nhớ gia đình, bạn bè, sự tự tin khi làm mọi thứ (lái xe, giấy tờ, bệnh viện etc). Tôi nhớ Hà Giang và núi rừng Tây Bắc, nhớ những thứ buồn cười chỉ có thể làm ở VN (ví dụ như đốt lửa sưởi giữa lòng thủ đô, camping ở cái hồ vắng mà không cần xin ai cả,…). Nhớ những quán cà phê quen, những góc trốn bí mật.

Nhưng lúc ở Việt Nam, tôi lại thấy nhớ Bcn. Nhớ cảm giác tự do đi lại ở châu Âu, đến bất kỳ nơi nào tôi thích. Nhớ những chuyến tàu cao tốc đi ra ngoại ô Bcn và không biết rằng điều gì đang chờ đợi mình ở đó. Nhớ những chiều đông biển vắng chỉ một mình ngồi ngắm hoàng hôn và cho bồ câu ăn. Nhớ cảm giác mặc đồ thật ấm để sẵn sàng chạy đi chơi tuyết. (Một lúc nào đó tôi sẽ viết về nỗi nhớ Barce vì tôi không còn ở đó nữa.)

Dù cho những nỗi nhớ đó chỉ âm ỉ và không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, nó vương vấn và làm tôi suy nghĩ. Tôi biết rằng nỗi nhớ sẽ không bao giờ ngừng lại. Những người đã từng sống ở nhiều thành phố khác nhau sẽ cảm nhận rất rõ ràng mảnh đời mình để lại sau lưng sau khi rời nơi đó. 

Điều duy nhất tôi có thể làm là thích nghi và hoà hợp với nỗi nhớ. Tôi vẫn nhớ, nhưng không quá nhiều và không buồn nữa. Thay vì để nước mắt rơi thì tôi lấy nỗi nhớ làm động lực. Để mình cố gắng sống tốt hơn mỗi ngày và để ghé thăm nơi đó khi mình muốn. Bởi vì đã lựa chọn con đường này nên nhất định phải dũng cảm bước tiếp. 

Ở Bcn hay SG, HN, hay Vinh cũng được. Đâu cũng có niềm vui và những nỗi nhớ. Tôi sẽ tưới nước cho cỏ ở nơi tôi sống và yêu thêm nơi này mỗi ngày một chút. 

Cảm ơn vì tất cả, những đồng cỏ tôi từng đi qua. 

Vẻ đẹp của đồng tiền

Viết câu trên xong tự nhiên cái thấy mình cũng thực tế hahaaa.

Anh bạn tôi đùa là bạn oắt Lê Na ngày xưa chê tiền giờ cũng đã mê tiền. 

Nói như nào nhỉ, thật ra hồi nào thì tôi cũng thích tiền cả. Có tiền làm được bao nhiêu thứ, đi được bao nhiêu nơi, ai mà không thích. 

Nhưng tôi đã lớn lên với suy nghĩ tiền là một thứ hơi xấu xa và điều đó ám ảnh tôi cho đến cả những năm đi làm. 

Tôi từng nghĩ đồng tiền luôn âm mưu chi phối con người. Và người nào có quá nhiều tiền cũng dễ bị xấu xa và biến chất.
Tôi cũng nghĩ mình không cần quá nhiều tiền để sống hạnh phúc. Và không thích cảm giác phải vay mượn tiền của ai một chút nào. 

Giờ tôi vẫn nghĩ vậy, nhưng đồng tiền với tôi nhẹ tênh và tích cực hơn. Tôi vẫn chưa có nhiều tiền và miệt mài kiếm. Nhưng tôi tự tin mình chi phối được đồng tiền thay vì để nó kiếm soát mình. 

Tôi đã chấp nhận chuyện vay mượn tiền (từ ngân hàng và những người thân thiết) để làm ăn, vì nếu không thì mãi tôi chẳng đủ tiền để bắt đầu làm một điều gì đó. 

Lần đầu tôi đã trả lương hàng tháng cho những người làm việc cho mình, thay vì chỉ đi làm thuê như trước. Đôi khi đó không phải là chuyện tiền bạc nữa, mà là giá trị chúng ta tạo ra trong cuộc sống của nhau. 

Tôi đã bỏ tiền ra để mua lại thời gian và công sức của chính mình mà không thấy “tiếc rẻ”. Chỉ đơn giản như việc thay vì xách cái máy hút bụi nặng nề lên các tầng trên thì tôi mua mỗi tầng một máy. Vấn đề được giải quyết xong. 

Tôi cũng hiểu rằng việc đồng tiền phân hoá thế giới là một điều thật hiển nhiên và chẳng có gì phải ghen tị với những người nhiều tiền cả. Dẫu cho bố mẹ họ có tặng cho họ một chiếc siêu xe thì chúng ta chỉ nên ngắm nó thôi thay vì dè bỉu họ, lúc đó chiếc toyota mà chúng ta tự mua mới không bị kẻ khác dè bỉu. Cứ nhẹ tênh mà sống cuộc đời của mình và đi chiếc xe của mình thôi ạ. 

Cũng như việc dùng tiền để mua những thứ tưởng chừng như ngốc nghếch xa xỉ nhưng lại làm người mình yêu thương hạnh phúc. Thì đến cuối cùng nó đâu có thừa thãi đâu nhỉ. 

Không biết là sau này tôi sẽ có bao nhiêu tiền, cũng không biết giả mà có nhiều tiền thì tôi có tạo ra được thật nhiều giá trị cho cuộc sống không. Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ tận dụng được vẻ đẹp của đồng tiền, bằng cách này hoặc cách khác. 

Mải miết viết xong cái tự nhiên thấy dài quá, thôi dừng bút vậy. Còn vài mục nữa bao giờ hứng khởi lên lại viết. 

Nâng ly cho mọi sự thay đổi, chúc vui. 

Lê Na

Sài Gòn. 9/11/2023. 11:23.  32°C.