Nếu một ngày nhận ra thời gian trên cuộc đời này còn rất ít? Rằng có những ước mơ chẳng thể thành hiện thực? Thì chúng ta sẽ sống như thế nào?
Tác giả: Kito Aya
Quốc gia: Nhật Bản (1986)
NXB Nhã Nam
Thể loại: Nhật ký
Tóm tắt: Cuốn sách là những dòng nhật ký của Aya từ lúc 14 tuổi – phát hiện ra mình mắc bệnh Thoái hoá tiểu não đến năm 20 tuổi – khi cô không thể viết được. Là hành trình cô chiến đấu với căn bệnh và cách cô nhìn nhận cuộc đời của chính mình.
Đối với mình, đây là một trong những cuốn sách tích cực nhất mà mình từng đọc, cho dù nó rất buồn. Lần đầu đọc cuốn này mình học cấp 2, và đã khóc nức nở, khóc rất nhiều. Bây giờ đọc lại thì mình không khóc nữa. Vẫn có buồn cho Aya, cô quá trẻ và nhiều điều chưa được tận hưởng. Nhưng mình cảm thấy Aya đã sống từng phút giây cô có, và điều cô để lại là quá lớn, để Aya mãi sống trong lòng rất nhiều người, có mình.
Sự tích cực với chính tâm trí của mình
Suy cho cùng, tâm trí là tất cả. Dù cuộc đời như thế nào đi nữa, mình vẫn có thể lựa chọn cách mình suy nghĩ mà. Aya đã dạy cho chúng ta cách để tự nhắc nhở bản thân mình như thế nào. Và nhắc ta rằng, dù như thế nào nữa, nỗi đau cũng chúng ta cũng chỉ vô cùng nhỏ bé mà thôi.
“Nếu nhận thức được rằng, còn có những người bất hạnh hơn mình nhiều, ta sẽ càng thêm bền bỉ.” (T34)
“Do đó, cho dù mọi chuyện đều khởi đầu từ việc chiến thắng chính mình…Dù kết quả thế nào đi nữa, chừng nào còn sống hết mình vì hiện tại, chừng đó con còn có tương lai.” (T56)
“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.
Dẫu thế nào ta vẫn có thể đứng lên. Lúc vấp ngã hãy ngước nhìn lên trời kia. Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt. Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống.” (T84)
“Mọi chuyện đã là quá khứ, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Chìm đắm mãi trong quá khứ thì sao có thể tiến về phía trước. Nếu lùi hai bước thì phải tiến lên ba bước. Đó là cuộc sống.” (T91)
“Nếu thử cố gắng, ta có thể làm được những việc trước đây tưởng chừng không thể.” (T134)
Mặc dù hành trình của Aya đầy nước mắt và đau buồn, khi cô ngày càng mất đi khả năng làm những điều cơ bản nhất. Một vài đề mục làm người ta phải dừng lại rất lâu như “Đau khổ”, “Cô độc”, “17 tuổi: mình không hát được nữa”, “Bất mãn”… nhưng chưa bao giờ thấy Aya tuyệt vọng, hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống.
Nỗi buồn của bạn có quá lớn lao không?
Sự tích cực với người khác
Một điều may mắn của Aya là cô luôn có gia đình, bạn bè và sự giúp đỡ ở bên. Mọi người luôn hỗ trợ và giúp đỡ cô dù cô tự thấy mình rất phiền. Qua lời kể của Aya, gia đình và bạn bè luôn động viên, an ủi cô. Nhưng vẫn có những nhân vật làm Aya rất buồn lòng. Có thể là một người lạ qua đường, những ánh mắt soi mói, những lời cay nghiệt làm cô bật khóc.
Thế mới thấy, đôi khi thái độ của mình với một ai đó có sức tác động hơn mình tưởng. Có thể không quá lớn, nhưng một sự tiêu cực cũng có thể làm trào dâng cơn uất tủi của một người.
Điều chúng ta mang lại cho những người xung quanh là gì? Chẳng phải sự tốt bụng và tích cực không quá khó để làm hay sao?
“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào.” (T70)
Aya rời xa cuộc đời năm 25 tuổi, nhưng cô đã và sẽ sống trong trái tim của rất nhiều người. Mãi mãi. Mình không muốn viết nhiều về cuốn sách này. Cũng không muốn bình luận về cách viết hay hình thức.
Hãy đọc và có cảm nhận của riêng mình.
Và đừng quên ngẩng lên nhìn ngắm bầu trời.
Lê Na
22/02/2021. 255 Nguyễn Khang, HN. 09:17 PM. 22°C.