Paris, Paris, Paris.
Là một trong những nơi tôi đắn đo suy nghĩ nhiều trước khi đến. Không phải vì một mong chờ gì đặc biệt hay nguyện ước lớn lao. Chỉ vì, đó là Paris mà, phải nghĩ chứ!
Người ta nói đến Paris vì nhiều điều. Đối với nhiều người Paris mang màu hồng, ánh hồng của tháp Eiffel, của sự lãng mạn xa hoa, của những nhà hàng, quán cà phê lung linh ánh nến. Có người lại dè bỉu nhắc đến Paris như một nơi bị tâng bốc quá đà, chỉ đầy rẫy khách du lịch, trộm cướp, chuột và biểu tình. Đặc một màu xám xịt.
Với tôi, Paris mang màu đỏ.
Trước khi giải thích về cái ánh đỏ ấy, tôi phải nói một chút về những suy nghĩ của tôi trước khi đến Paris. Những điều đó bao gồm:
- Tôi từng nghĩ là tôi nên đến Paris cùng chồng, khi cả 2 có điều kiện kinh tế ổn định. Nếu Paris hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo, tôi mong mình có thể trải nghiệm cái “hoa” đó ở Paris, cùng người bạn đời của mình.
- Tôi không thích tháp Eiffel. Không phải vì nhiều người thích nên tôi không thích (mức độ anti-social của tôi không cao như vậy). Đơn giản vì tôi không thấy nó đẹp trong con mắt của mình. Có lẽ nên thực hiện một chuyến đi đến Paris mà không chụp ảnh cùng tháp E. Thì cũng hợp tình hợp lý.
- Nếu tôi có bất kỳ một mong đợi nào đó về Paris, thì thôi chỉ có một mong đợi duy nhất, chính là được nằm bên dòng sông Seine, đọc một cuốn sách mua từ nhà sách Shakespeare and company.
- 2 người thay đổi suy nghĩ số 1 của tôi, rằng tôi không nên chờ đến lúc giàu để Paris, là Trịnh Công Sơn và Ernest Hemingway. Nếu Hemingway nói rằng “thành phố này đã già còn tôi thì rất trẻ”, TCS lại nói rằng “Tôi không còn trẻ và Paris cũng chưa già”. Để biết thành phố đấy già hay trẻ, trong riêng mình, tôi phải đến đấy, ngay lúc tôi có thể.
Tôi không thể viết ra một danh sách những điểm đến đẹp nhất của Paris, vì tôi bỏ chạy khi thấy những đoàn khách du lịch. Tôi cũng không thể viết được những món ăn hay nhà hàng nổi tiếng, bởi có những lúc uống cà phê thôi đã thấy đủ no. Tất cả những gì chưa bị dòng sông Seine cuốn trôi tuột đi là vài mảnh ký ức góp nhặt lại. Có vài âm thanh và mùi của thành phố này ở lại rất lâu trong tôi.
Quay lại với màu đỏ.
Ánh đỏ đầu tiên là buổi hoàng hôn trước Panthéon.
Cũng là lần đầu tiên tôi “được” tình cờ tham gia vào một cuộc biểu tình. Vào lúc kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, thì đã “được” bao vây bởi rất nhiều cảnh sát, lùa đi theo dòng người và kiểm tra túi trước khi được cho thoát ra ngoài. Đó cũng là giây phút đầu tiên tôi nhận ra rằng rất nhiều người sống ở đây không hài lòng với cuộc sống của họ (sau này được củng cố bởi rất nhiều điều khác). Tôi còn đùa rằng vì hoàng hôn đẹp quá nên đoàn người kéo nhau đi xem, cảnh sát đi bảo vệ.
Ánh đỏ thứ 2 là của quả mận ngon nhất châu Âu.
Bên dòng sông Seine, dưới ánh chiều tà, mận và bò húc. Đó là quả mận giống y hệt mận Hà Nội – thứ quả tôi thích nhất trên đời. Và chưa thể tìm lại hương vị đó ở một quả mận nào khác tại Tây Ban Nha cũng như các nước khác. Nếu biết đó là loại mận ngon như vậy, tôi đã mua 2 kg thay vì 4 quả.
Ánh đỏ thứ 3 vẫn là quả mận.
Xin lỗi vì sự mê đắm này. Quả mận này không hề giống mận Hà Nội. Nhưng có 2 yếu tố khác làm nên sự tuyệt vời. 1, được mua bởi một anh người Pháp. Lúc đi mua đồ để ra ngồi trước thềm Opera House, tôi đã được một anh chàng không quen biết thanh toán hóa đơn (anh ta thậm chí còn không nói tiếng Anh). Anh ấy trúng sổ xố và muốn chia “lộc” cho một ai đó. Và tôi là người được chọn. 2, bởi được ăn trước Opera House. Điều này làm tôi nhớ đến quãng đời đi làm ở Nhà Hát Lớn Hà Nội, năm 20 tuổi. Sau giờ đi làm về tôi vẫn thường ngồi trên bậc trước nhà hát, nghĩ không biết bao giờ thì được đến gặp “phiên bản gốc”, chính là NHL Paris. Cuối cùng thì, tôi đã ngồi đây, vào nửa đêm, ăn mận được tặng bởi một người lạ, năm 24 tuổi, cảm thấy mình đã đi được đến đây, vào giờ phút đó, hạnh phúc vô cùng.
Màu đỏ thứ 4 dành cho cây hoa đào đẹp nhất công viên Buttes- Chaumont.
Cũng là cây đào đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Tôi đã nằm dưới gốc cây và nhìn những bông hoa đào tròn xoe rơi dần trước mắt mình. Cảm thấy mình đã tìm được một khoảng tĩnh lặng trong thành phố ồn ào và vội vã này. Như thế là đủ, để mong muốn quay lại thêm 1 lần nữa.
Màu đỏ thứ 5, chính là mái tóc của tôi.
Tôi đã ở đây trong những ngày tóc mình đỏ rực nhất, và có lẽ là quãng đời tóc đỏ duy nhất. Tôi thấy mình tự mang đến cho bản thân một giấc mơ và sống trong giấc mơ đó. Trên chuyến xe rời khỏi Paris, những cánh đồng hoa cải vàng cũng rực lên một màu đỏ. Giấc mơ đó không kết thúc, không mất đi, chỉ là tạm đi đến một nơi nào đó, chỉ cần mình đừng quên. Tôi biết là như vậy.
Và màu đỏ thứ 6, quan trọng nhất, đặc biệt nhất và tuyệt vời nhất, tôi xin giữ lại cho riêng mình.
Cho những điều “nhất” trong tôi, về thành phố này,
Điều thích nhất: Nhiều “màu sắc”. Con người, phong cách, thời trang, biểu cảm. Tôi chưa từng đến nơi nào mà một khung hình có thể mang nhiều màu sắc đến như vậy.
Điều không thích nhất: Mùi nước tiểu ở khắp nơi, rác, chuột.
Nơi thích nhất: Công viên Buttes- Chaumont.
Món ngon nhất: Cơm cá kho tộ ở Phở 13.
Cốc cf ngon nhất: mua ở máy pha tự động trong metro, trong lúc chờ tàu đi xem tháp E lên đèn.
Một giây phút thênh thang nhất: Nằm trong sân bảo tàng Lourve vào buổi tối, vắng khách du lịch, nghe Táo.
Một sự thay đổi: Tháp Eiffel vào nửa đêm, lúc nháy đèn 5 phút, nhìn từ dòng sông, cũng khá là đáng yêu.
Tôi thấy rằng mình không còn quá trẻ và Paris thì đã già. Già nhưng lại trẻ, trẻ nhưng cũng già. Chẳng có điều gì là chắc chắn, nhưng tôi biết rằng mình sẽ quay lại Paris vào một lúc nào đó. Và mấy mảnh ký ức đỏ rực đấy, dù cho có bị quên đi, thì tôi vẫn biết rằng mình đã từng hạnh phúc và biết ơn. Chỉ cần thế thôi, là đủ.
Nhưng Paris đây là của thưở ban đầu, khi chúng tôi còn rất nghèo và hạnh phúc.
Ernest Hemingway